Tìm về nơi bình yên
2017-06-10 01:25
Tác giả:
Trở về Hội An, tôi tìm lại chút bình yên còn sót lại trong mình...
Mỗi người đều có quyền tự hào, vinh hạnh với mảnh đất mình sinh ra và lớn lên. Cả tôi và bạn đều biết rằng, cái mảnh đất ấy đã chất chưa biết bao nhiêu kỉ niệm của bản thân mình cùng những người thân thương. Quê hương là một từ mà khi ai đó nhắc tới ta lại cảm thấy tâm hồn mình trầm mặc, bình lặng hơn. Và nhất là với những đứa sinh viên xa quê, thì cái cảm giác ấy thật khó để diễn tả nổi. Đã bao lần, khi tâm hồn bận rộn rối ren với những tẹp nhẹp, những lộn xộn của vòng xoáy cuộc đời, đã bao lần ta muốn bỏ tất thảy bắt xe về quê nhà, rồi đắm mình trong cái không khí của quê nhà để thấy mình nhỏ bé như một đứa trẻ bị đi lạc trở về tìm lại gặp mẹ quê hương...
Hội An trong tim tôi là một người mẹ dù đứa con có đi đâu xa hư hỏng đến mức nào thì người vẫn luôn dành cho chúng những vòng tay nồng ấm, thân thương nhất. Hội An chưa từng làm một đứa con xa quê như tôi thất vọng. Điều tôi muốn tìm cho mình sau những tháng ngày ở nơi khác đó chính là mùi vị mặn mà của biển thoang thoảng hương gió mát rượi nhè nhẹ mà đến rung chuyển trái tim tôi của sóng vỗ...
Trở về những con hẻm nhỏ nơi phố cổ, thấy lòng bình yên hẳn, tiếng chiếc dép va vào thềm ngân vang từng nhịp một giữa hai bức tường rong rêu màu năm tháng. Chưa bao giờ tôi cảm thấy nhớ bạn bè nhiều đến thế. Biết bao kỷ niệm vậy mà giờ hai đứa đã ở hai phương, nó học Đà Nẵng, còn tôi học Sài Gòn. Mỗi đứa có cuộc sống riêng của nhau và dần dẫn những nụ cười, những trò chơi khi xưa đành xếp vài ngăn kí ức...
Những cánh đồng vàng ươm mùa gặt là nơi lý tưởng để tưới mát tâm hồn trong những chiều nắng trải dài. Những buổi chiều ấy, thích nhất là đứng giữa cánh đồng lúa cầm trên tay bông lúa nặng trĩu, để những làn gió mặc sức thổi tung bay mái tóc, để nắng rải trên đầu và hít thở mùi vị của lúa mới ngào ngạt... Rồi đánh mắt sang mảng màu vàng ấy chỉ để ngắm nhìn đàn cò trắng thong thả đậu trên ngọn lúa, và thở phào nhẹ nhõm vì một ngày đã tàn khi nhìn về đằng Tây, tà dương càng khuất dần sau rặng dừa nước... Cánh đồng ấy cũng là nơi tôi cùng nhỏ em chạy tung tăng trên những cánh đồng đầy rơm rạ và tận hưởng cái cảm giác cả bàn chân, cả người dính đầy bùn, để về nghe mẹ mắng một trận vì cái tội lớn rồi còn chơi dại... Và cũng chính nơi đây những cánh diều tuổi thơ tôi đã cất cánh, những tháng ngày rong ruổi tập thả diều ra sao. Tìm về Hội An cũng là tìm về những điều bình dị nhất của tuổi thơ mà đôi lần mình bận rộn nên dần lãng quên những khoảnh khắc hồn nhiên ấy.
Phố cổ lúc mặt trời chưa ló rạng là khoảnh khắc tôi cảm nhận một Hội An mộc mạc, yên tĩnh đến lạ thường. Mọi căn nhà cổ kính rêu phong, những con đường vắng lặng bình yên nghiêng ngả người làm rung rinh những tán cây bằng lăng tím những bông hoa cuối mùa rơi. Men theo những ô cửa gỗ xám xịt màu của thời gian, tôi tìm lại cho mình một góc nhỏ bình yên, ngồi xuống và lắng nghe nhịp đập của phố cổ thổn thức bên tai... Âm thanh phố hội vì thế cứ thôi thúc tôi đạp những vòng xe chầm chầm lắng lòng...
Là tiếng bước chân của cụ Đường gánh nước đi qua, nghe như rõ những làn nước sóng sánh trên quang gánh tảo tần đi về năm tháng. Là tiếng còi xe cót két của một bác nông dân bán bánh tiêu đi ngang qua, là tiếng rao khàn khàn khản đặc vì hút thuốc của ông bán vé số dạo. Nhịp sống phố hội chuyển mình từ yên tĩnh, không một bóng người sang ồn ào vội vã với bước chân nhanh thoăn thoắt của cô bé bán bánh bò, bánh bột lọc, với gánh hàng bún của các mẹ, các bà. Giữa những con hẻm nhỏ, vài bà lão đội chiếc rổ con, gánh đôi quang thúng với những chiếc bánh nhỏ nhắn hay những thức quà đặc sản toang dợm bước đi. Nghe rõ tiếng guốc mộc mau lẹ hòa điệu tài tình cùng tiếng ríu rít của các loài chim trên tán cây bằng lăng, tiếng chổi tre xào xạc thành một bản hòa tấu hoàn hảo của ông nhạc trưởng sớm mai.
Đạp xe giữa những con đường ở phố cổ buổi sớm mai lắng nghe những âm thanh yên tĩnh của lòng phố cổ. Dừng chân lại ở cầu, nơi có thể nhìn thấy một góc hòn đỏ lửa đỏ cháy rực nghiêng nghiêng sau dãy nhà cổ thấp thoáng. Và hơn thế là cả bầu trời xanh trong veo in hình dưới mặt nước dòng sông Hoài cổ...
Thật tự hào khi được sinh ra ở một vùng đất như thế...
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?