Hương biển bay xa
2020-06-12 01:10
Tác giả:
Khánh An ( Hồng Minh)
blogradio.vn - Dù cho cánh đồng muối trắng có mênh mông, bạt ngàn tới đâu thì những giọt mồ hôi rơi xuống vẫn có thể chứa đựng những mầm sống vươn lên, cao vút và mạnh mẽ.
***
- Thưa cô, em là Chí, Chí muối ạ - giọng cậu thanh niên trong điện thoại reo lên, vui mừng thấy rõ - Em thực hiện được lời hứa với cô rồi, em đã tốt nghiệp loại xuất sắc của trường sư phạm, đã trở thành một thầy giáo, tiếp bước cô như lời em nói năm xưa
Nghe không sót một lời nào, sống mũi Hạnh cay cay khi nhớ về cậu học trò cũ.

Ngày đó, khi vào lớp, nhận được tờ đơn xin thôi học của em, cô rất ngạc nhiên, đọc xong lá đơn thì cô nghẹn ngào. Những nét chữ run run, nguệch ngoạc : “... Nhà em nghèo quá, cha mẹ không có tiền cho em học nữa. Em phải về cào muối với cha. Em kính xin cô và nhà trường đồng ý cho em thôi học....”
Không thể như thế được, Chí học giỏi, sao lại có thể nghỉ học? Hạnh nghĩ rất nhanh, rồi đi lên trình bày tờ đơn, hoàn cảnh và học lực của Chí cho Ban giám hiệu. Thầy hiệu trưởng trầm ngâm rồi quyết định sẽ miễn học phí và cấp cho em một suất học bổng để có thể tiếp tục theo học. Ngay chiều hôm ấy, cô đã xin về sớm để đến nhà em, một căn nhà nhỏ trên đồng muối bạt ngàn.
Khi cô tìm đến, trên cánh đồng muối mênh mông, hơi bốc lên mặn đắng, Chí đang khom lưng cào những tảng muối trắng chạy mưa trong chiếc áo bạc phếch, rộng thùng thình của cha. Cô ứa nước mắt nhìn cậu học trò đen nhẻm và nhỏ nhoi trên cánh đồng, nhưng gương mặt vẫn hiển hiện một nụ cười, như làm vơi đi sự nhọc nhằn và mặn mòi của diêm dân nơi cánh đồng trắng xóa, như là hi vọng, như là niềm tin về một tương lai tươi sáng hơn, không có những tấm lưng khom cào muối, không có hương của hạt muối biển mặn mòi. Nụ cười của em đã cho Hạnh thêm niềm tin và quyết tâm khi bước vào nhà .
Sau khi đã trình bày rất lâu về việc miễn giảm học phí, cho học bổng của trường, cha em cũng cho phép em đi học lại, nhưng:
- Tui nghe lời cô, cho nó đi học, nhưng đi học một buổi, còn một buổi phải về nhà cào muối tiếp tui, độ rày mẹ nó đau bịnh ...
Nghe câu nói của cha, từ phía sau, em lao tới, vội vàng la lớn đồng ý khi tay vẫn đang quệt ngang những giọt mồ hôi mang vị mặn của muối biển:
- Dạ, con chịu, con chịu, cha ơi.
Từ đấy, cứ buổi sáng tới trường, buổi chiều em lại về nhà cào muối. Học xong, trống vừa đánh là em lại vội vàng lấy xe đạp chạy đi. Có hôm, vào lớp, thấy bàn tay em khô ráp, chai sần, nứt nẻ những đường ngang dọc, Hạnh ứa nước mắt vì thương, nhưng em vẫn cười. Chí nói em không sao, tuy vừa học vừa cào muối hơi cực, nhưng em sẽ cố gắng. Em tin rằng em sẽ vẫn học tốt, vẫn có thể phụ giúp gia đình.
.jpg)
Em yêu mái trường và em cũng yêu những cánh đồng mặn mòi mùi hương của biển ấy, em tin rằng mai này em sẽ trở thành người có ích, học thành tài để giúp đỡ gia đình. Em sẽ không bao giờ bỏ học, sau này sẽ trở thành thầy giáo, để giúp đỡ và nâng đỡ những ước mơ cho học trò.
Như một cây năng, sống và vươn lên ở những mảnh đất chua phèn, cằn cỗi, cậu học trò mang tên Minh Chí ấy là hình ảnh đậm sâu của khát khao vươn lên mọi hoàn cảnh của con người nơi vùng quê ven biển cuối trời tổ quốc này. Em đã là minh chứng rõ ràng nhất cho việc những mảnh đời nghèo khổ hoàn toàn có thể vươn lên bằng đôi bàn tay và trái tim đầy nỗ lực của mình. Dù cho cánh đồng muối trắng có mênh mông, bạt ngàn tới đâu thì những giọt mồ hôi rơi xuống vẫn có thể chứa đựng những mầm sống vươn lên, cao vút và mạnh mẽ.
Lúc này, trước mắt Hạnh là hình ảnh một thằng bé cào muối trong cái áo bạc phếch, cũ kĩ của cha, nhưng mang một trái tim nung nấu một ý chí, một hoài bão về một tương lai không có màu trắng của cánh đồng mang mùi hương của biển....
© Khánh An - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 650: Một mai qua cơn mê, xa cuộc đời bềnh bồng, anh lại về bên em
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

















