Hương biển bay xa
2020-06-12 01:10
Tác giả:
Khánh An ( Hồng Minh)
blogradio.vn - Dù cho cánh đồng muối trắng có mênh mông, bạt ngàn tới đâu thì những giọt mồ hôi rơi xuống vẫn có thể chứa đựng những mầm sống vươn lên, cao vút và mạnh mẽ.
***
- Thưa cô, em là Chí, Chí muối ạ - giọng cậu thanh niên trong điện thoại reo lên, vui mừng thấy rõ - Em thực hiện được lời hứa với cô rồi, em đã tốt nghiệp loại xuất sắc của trường sư phạm, đã trở thành một thầy giáo, tiếp bước cô như lời em nói năm xưa
Nghe không sót một lời nào, sống mũi Hạnh cay cay khi nhớ về cậu học trò cũ.
Ngày đó, khi vào lớp, nhận được tờ đơn xin thôi học của em, cô rất ngạc nhiên, đọc xong lá đơn thì cô nghẹn ngào. Những nét chữ run run, nguệch ngoạc : “... Nhà em nghèo quá, cha mẹ không có tiền cho em học nữa. Em phải về cào muối với cha. Em kính xin cô và nhà trường đồng ý cho em thôi học....”
Không thể như thế được, Chí học giỏi, sao lại có thể nghỉ học? Hạnh nghĩ rất nhanh, rồi đi lên trình bày tờ đơn, hoàn cảnh và học lực của Chí cho Ban giám hiệu. Thầy hiệu trưởng trầm ngâm rồi quyết định sẽ miễn học phí và cấp cho em một suất học bổng để có thể tiếp tục theo học. Ngay chiều hôm ấy, cô đã xin về sớm để đến nhà em, một căn nhà nhỏ trên đồng muối bạt ngàn.
Khi cô tìm đến, trên cánh đồng muối mênh mông, hơi bốc lên mặn đắng, Chí đang khom lưng cào những tảng muối trắng chạy mưa trong chiếc áo bạc phếch, rộng thùng thình của cha. Cô ứa nước mắt nhìn cậu học trò đen nhẻm và nhỏ nhoi trên cánh đồng, nhưng gương mặt vẫn hiển hiện một nụ cười, như làm vơi đi sự nhọc nhằn và mặn mòi của diêm dân nơi cánh đồng trắng xóa, như là hi vọng, như là niềm tin về một tương lai tươi sáng hơn, không có những tấm lưng khom cào muối, không có hương của hạt muối biển mặn mòi. Nụ cười của em đã cho Hạnh thêm niềm tin và quyết tâm khi bước vào nhà .
Sau khi đã trình bày rất lâu về việc miễn giảm học phí, cho học bổng của trường, cha em cũng cho phép em đi học lại, nhưng:
- Tui nghe lời cô, cho nó đi học, nhưng đi học một buổi, còn một buổi phải về nhà cào muối tiếp tui, độ rày mẹ nó đau bịnh ...
Nghe câu nói của cha, từ phía sau, em lao tới, vội vàng la lớn đồng ý khi tay vẫn đang quệt ngang những giọt mồ hôi mang vị mặn của muối biển:
- Dạ, con chịu, con chịu, cha ơi.
Từ đấy, cứ buổi sáng tới trường, buổi chiều em lại về nhà cào muối. Học xong, trống vừa đánh là em lại vội vàng lấy xe đạp chạy đi. Có hôm, vào lớp, thấy bàn tay em khô ráp, chai sần, nứt nẻ những đường ngang dọc, Hạnh ứa nước mắt vì thương, nhưng em vẫn cười. Chí nói em không sao, tuy vừa học vừa cào muối hơi cực, nhưng em sẽ cố gắng. Em tin rằng em sẽ vẫn học tốt, vẫn có thể phụ giúp gia đình.
Em yêu mái trường và em cũng yêu những cánh đồng mặn mòi mùi hương của biển ấy, em tin rằng mai này em sẽ trở thành người có ích, học thành tài để giúp đỡ gia đình. Em sẽ không bao giờ bỏ học, sau này sẽ trở thành thầy giáo, để giúp đỡ và nâng đỡ những ước mơ cho học trò.
Như một cây năng, sống và vươn lên ở những mảnh đất chua phèn, cằn cỗi, cậu học trò mang tên Minh Chí ấy là hình ảnh đậm sâu của khát khao vươn lên mọi hoàn cảnh của con người nơi vùng quê ven biển cuối trời tổ quốc này. Em đã là minh chứng rõ ràng nhất cho việc những mảnh đời nghèo khổ hoàn toàn có thể vươn lên bằng đôi bàn tay và trái tim đầy nỗ lực của mình. Dù cho cánh đồng muối trắng có mênh mông, bạt ngàn tới đâu thì những giọt mồ hôi rơi xuống vẫn có thể chứa đựng những mầm sống vươn lên, cao vút và mạnh mẽ.
Lúc này, trước mắt Hạnh là hình ảnh một thằng bé cào muối trong cái áo bạc phếch, cũ kĩ của cha, nhưng mang một trái tim nung nấu một ý chí, một hoài bão về một tương lai không có màu trắng của cánh đồng mang mùi hương của biển....
© Khánh An - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 650: Một mai qua cơn mê, xa cuộc đời bềnh bồng, anh lại về bên em
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.

Hôm nay em cưới rồi
Tôi chẳng biết phải miêu tả như thế nào về chị cho đúng. Mọi thứ ở nơi chị điều làm tôi cảm thấy rung động. Chỉ tiếc một điều là tôi chưa bao giờ đủ can đảm để nói ra hết lòng mình.

Mẹ ơi, con xin lỗi…
Tôi luôn nghĩ, mẹ đã sinh ra tôi thì phải có trách nhiệm với tôi. Vì mẹ là mẹ nên mẹ phải làm tất cả mọi việc nhỏ to trong nhà. Cho đến khi nghe bố kể về mẹ, tôi mới nhận ra, chính mình là nguyên nhân khiến mẹ phiền lòng.

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.