Ước mơ ngày hôm qua đâu rồi?
2019-09-25 01:25
Tác giả:
Sugin
blogradio.vn - Chúng ta ngay từ nhỏ đã luôn được mọi người hỏi: "sau này lớn lên ước mơ làm gì?" Thầy cô bảo chúng ta hãy viết về ước mơ của mình, cha mẹ bảo chúng ta hãy kể về ước mơ của mình. Rồi chúng ta cũng viết, cũng kể ra ước mơ của mình. À mà thật ra là ước mơ hay sở thích nhất thời cũng chẳng rõ nữa! Nói thật ra thì người lớn còn chẳng biết chính xác ước mơ của họ là gì nữa huống hồ là trẻ con.
***
Người lớn - họ nhiều khi chẳng biết bản thân ước mơ điều gì? mong ước sẽ làm gì? Thậm chí có người còn chẳng có lấy một ước mơ. Ngày qua ngày cứ sống như một ngọn cỏ dại ven đường tồn tài mờ nhạt, hiu hắt giữa đám đông những loài hoa cỏ khác.
Ước mơ của chúng ta rồi sẽ dần dần theo thời gian mà thay đổi, có lẽ sẽ rất ít người giữ được ước mơ của mình từ lúc nhỏ. Đến một lúc nào đó khi trưởng thành rồi bạn chợt nhận ra những điều mình mong thực hiện lúc trước bây giờ không còn hợp nữa! Giống như đám mây hồng ưa thích ngày hôm qua nay cũng tan biến để nhường chỗ cho một đám mây tượng hình khác. Có lẽ là do hoàn cảnh bắt buộc bạn phải thay đổi hay từ bỏ ước mơ, cũng có thể đến lúc trưởng thành bạn mới nhận rõ mình thích cái gì, hợp với cái gì, hơn là với những điều lúc nhỏ mà bản thân tưởng tượng sẽ là thứ mình mong ước, yêu thích.

Tôi đã từng ước lớn lên sẽ làm cảnh sát vì hồi đó tôi thấy cảnh sát rất oai phong và có thể bắt những kẻ cướp, giúp đỡ người dân. Rồi tôi lại thấy không thích làm cảnh sát nữa mà muốn làm diễn viên vì tôi mong ước sẽ được hoá thân vào những nhân vật mà mình yêu thích, được sống, được trải nghiệm những gì mình muốn qua các nhân vật, giống như trong những câu truyện cổ tích và những bộ phim mà tôi đã xem.
Thế nhưng đời đâu giống như là mơ, thật ra thì có làm diễn viên, cho dù được diễn vai mình yêu thích thì cũng chỉ là cố gắng hoàn thành vở kịch trước máy quay và nhiều ánh mắt của người khác. Sau chữ "cắt" thì ta lại trở về với cái thực tại bản thân đang là con người cố diễn đạt vở kịch đạo diễn yêu cầu mà thôi, đâu có giống được với thế giới mà mình tưởng tượng trong những câu truyện!
Gần đây tôi lại mong ước được vẽ tranh, mong mình sẽ làm một hoạ sĩ để có thể đưa tất cả những gì đẹp đẽ nhất vào trong bức tranh, để nó tồn tại ở đó mãi mãi chẳng bao giờ biến mất dù thời gian có đi qua. Tôi mong ước có thể vẽ bức tranh có những vì sao lung linh trên màng trời đêm mà lúc nhỏ tôi từng ước được chạm tay vào chúng giống như bức hoạ "đêm đầy sao" của Van Gogh. Nhưng thích và thực hiện lại là hai chuyện khác nhau như hai ranh giới của ngày và đêm vậy, tôi chợt thấy là mình không đủ điều kiện và năng lực để theo đuổi cái đam mê huyền ảo đó và rồi bây giờ tôi lại muốn được viết lách. Có lẽ khi viết tôi mới được thực sự sống trong thế giới của mình, được bày tỏ nỗi niềm, cảm xúc chất chứa trong tim mà khó có thể tìm được ở một việc khác.

Có những đêm bước dưới ánh đèn đường mờ ảo, nhìn vào những căn nhà phía xa, có ô cửa đã tắt đèn im lìm, có ô cửa vẫn sáng đèn thấp thoáng hình bóng cặm cụi trên những trang sách, cũng có ô cửa vang lên những tiếng đàn piano da diết như chất chứa nổi niềm nào đó. Tự hỏi rằng sau những ô cửa đó là những con người đang ước mơ điều gì hay họ cũng đang hỗn loạn như những con thiêu thân bay loạn xạ quanh những bóng đèn đường, vô hướng không biết theo lối nào.
Có đôi khi ước mơ cũng giống như ngôi sao băng loé sáng lên trong đêm rồi vụt tắt mãi mãi, chẳng thể nào níu giữ. Cũng có khi nó mơ hồ, vô định giống như một cơn mưa phùn mùa đông chẳng biết thế nào mà đoán định được. Thế nên ước mơ của chúng ta sẽ chẳng thể nào dễ dàng định nghĩa được, càng chẳng thể vì người khác gắn cho mà phải cố gắng thực hiện.
Có những ước mơ mà ngay cả người lớn họ cũng đánh rơi mất, huống chi là những đứa trẻ sao lại phải bắt chúng cố vẽ ra ước mơ gì đó rồi phải làm bằng được để đến một lúc nào đó không chịu đựng nổi và đứt ngang như dây đàn bị kéo căng quá độ. Ước mơ của chúng ta đôi khi kỳ lạ thế đấy, có khi hôm qua là vậy nhưng hôm nay đã đi mất giống như chiếc bóng bay bị cơn gió bấc cuốn đi chẳng ngờ!
© Sugin – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tạm biệt ngày hôm qua
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.









