Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thành phố của riêng mình

2016-12-14 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Chớm lạnh, cái cảm giác se sắt và cô độc theo mỗi bước chân càng thấm thía hơn tựa như đợi chờ một thứ gì đó vô hình mà chưa tới. Nó chỉ một mình cùng gió, mây, trời, đất...Thành phố lúc này như của riêng mình.

***

Sáng sớm, một ngày của tháng cuối năm.

Đi trên con đường quen thuộc tới chỗ làm, nó cứ thấy sao thật lạ. Trời ảm đạm những đám mây tối màu. Vài vệt mây đen không đủ để đem những cơn mưa ào ạt tới mà chỉ đủ khiến cho bầu trời nặng nề, báo hiệu một ngày dài u ám trước mắt. Không gian âm u, buồn buồn như nhắc nhở con người ta về sự chênh chao, thiếu vắng những tia nắng vui tươi nhảy nhót thường ngày. Không biết tự lúc nào, những cơn gió ngang tàng, khô khốc đem theo khí lạnh lúc giao mùa đã hẹn hò rồi rủ nhau cùng về hội ngộ, phả vào mặt người chút se sắt nao nao. Nhanh thật, mới ngày hôm qua còn nóng bức, ngột ngạt, vậy mà....

Thế là những ngày lập đông hiếm hoi của xứ nóng đã tới.

 Thành phố của riêng mình

Mấy năm nay, ở phương Nam nắng nực này cũng được hưởng tí không khí lành lạnh của những ngày mùa đông xứ Bắc. Mới đầu còn lạ lẫm, chưa quen nên ít nhiều người ta còn khó chịu. Sau một năm, hai năm, thích dần, lại thấy cái lạnh những ngày tháng 12 như một cái gì đó rất khác lạ, một tí đổi mùa, lại cũng là một chút hơi đông báo hiệu trời đã trôi dần về lúc năm hết. Những lúc ấy được xúng xính khoe những tấm áo ấm, chiếc khăn len mà ngày thường không bao giờ được diện, lại được xuýt xoa bàn tay khi thong thả tản bộ trên đường hay uống những ly cà phê nóng cho ấm bụng... những thói quen khi đông về mà chỉ thấy được trên phim ảnh. Lâu dần, tạo nên thói quen chờ đợi và ngóng trông tiết lành lạnh về mỗi cuối năm, như chờ đợi một tình nhân đã xa cách rất lâu mà chưa hề được gặp lại.

Đường phố những ngày đầu trời se se đã vội khoác lên mình tấm áo xám xịt, nhìn quanh chỉ thấy nổi rõ những hàng cây bàng xơ xác đã bắt đầu vàng vọt và rụng lá từ bao giờ mà chẳng ai hay ai biết. Từng mảng lá bàng nửa vàng nửa xanh nằm trải thảm trên các sân nhà, ngõ phố. Ngước lên, thấy chỉ còn phất phơ vài chiếc lá bàng ngả màu còn sót lại chơ vơ trong khoảng không của cành cây khô khốc và bao cơn gió hanh hao. Những bức tường, những mái nhà trở nên cũ kỹ, già nua và thêm phần xám xịt, cổ lỗ.

Cuối ngày, hết giờ làm việc, bước ra sảnh cơ quan hít hà không gian dịu mát. Một chút ngẫu hứng nhân khí trời lạnh lạnh nổi lên, nó quyết định gửi xe lại và đi bộ. Co ro trong chiếc áo khoác, bước chậm chậm dọc con đường nhỏ dẫn về nhà, chưa bao giờ nó cảm nhận rõ đến thế nỗi cô đơn, buồn vắng lúc này. Dòng người trở nên thưa vắng hơn, ai nấy đều muốn về nhà tránh lạnh hay tìm kiếm một nơi ấm áp cho riêng mình.Thoáng có tiếng một đôi tình nhân cười nói trong gió lạnh như một chút thoáng qua của hơi đông rồi mất hút. Nao lòng, nó vẫn đi và cảm nhận khoảnh khắc giao mùa...

 Thành phố của riêng mình

Khi cơn gió tạt trên ngọn bàng xanh
Lá đổ
Gió lùa sang rất vội
Mảng nắng cuối ngày
Tiễn chiều vào tối
Lạnh chợt về
Ô hay, rất mùa đông!


Chớm lạnh, cái cảm giác se sắt và cô độc theo mỗi bước chân càng thấm thía hơn tựa như đợi chờ một thứ gì đó vô hình mà chưa tới. Nó chỉ một mình cùng gió, mây, trời, đất...Thành phố lúc này như của riêng mình.

Chỉ có nó, phố và ngày lập đông phương Nam...

© Khánh An – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hè còn đến

Hè còn đến

Con đường mùa hè của đứa trẻ còn quê là xuống bếp, lên nhà rồi ra vườn, chạy ra đồng rồi lấm lem ra về. Quãng đường này tôi đã đi mòn mấy mùa hè trước và thêm mùa này nữa cũng coi như trọn vẹn thời học sinh.

Em ra phố

Em ra phố

Sáng nay cô ra phố, Bích Loan thấy nhớ nôn nao chiếc xe bánh mì và câu nói của mẹ, mình chuẩn bị ra phố thôi con, dậy đi. Bây giờ cô cũng đang ra phố đây, cũng con hẻm quen thuộc cũng những ngôi nhà những gương mặt quen thuộc của biết bao người, cũng con phố đã bên cô bao năm tháng ngày xưa, mà sao hôm nay cô thấy thân thương lạ.

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con

Mẹ dạy con, dạy biết bao điều Mẹ dạy nhiều, con nhớ bao nhiêu? Lời mẹ dạy, con chẳng thèm giữ Vì lời mẹ cũng chẳng dễ nghe.

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Trong 3 tháng tới, 4 con giáp này lội ngược dòng thành công, thu về nhiều tiền bạc lẫn chuyện vui, đặc biệt là chuyện tình cảm ngọt ngào

Ai cũng mong vận may của mình sẽ thuận buồm xuôi gió trong cuộc đời, đặc biệt là về mặt sự nghiệp, tài lộc. Ba tháng tới sẽ là khoảng thời gian may mắn đối với bốn con giáp này. Họ sẽ có những chuyển biến tốt hơn, sự nghiệp thăng tiến và họ cũng có thể đạt được sự giàu có bất ngờ. Hãy cùng xem 4 con giáp này sẽ tận hưởng vận may như thế nào trong những ngày tới nhé.

Vượt qua niềm đau

Vượt qua niềm đau

Tôi nhận ra anh cũng thích tôi giống như tôi đã thích anh vậy. Phải chi tôi đủ dũng cảm để nói ra hết mọi chuyện với anh thì giờ đây tôi không phải hối hận nhiều đến vậy.

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Viết về tuổi 22 của chúng ta

Tuổi 22, nơi mà một người trẻ cảm thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ bao la của ước mơ và khát vọng, nhưng cũng không thể tránh khỏi áp lực thời gian và nỗi đau của sự thất bại.

Mơ

Chẳng hiểu sao những ngày đó cô có thể mơ những cái mơ lạ lùng như vậy, toàn là mơ những chuyện quá sức mình, vậy mà cũng mơ được. Vậy là thêm một lần mơ nữa vẫn cứ là mơ chứ cô không biến mơ thành thực được.

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Top 5 dòng sách chữa lành đang được ưa chuộng

Hiện nay, 5 thể loại sách chữa lành được độc giả ưa chuộng gồm sách khám phá bản thân, phân tích hành vi, kỹ thuật giảm căng thẳng, phát triển kỹ năng sống, kỹ năng giao tiếp.

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)

Mỗi người một nơi, không ở cạnh nhưng luôn nghĩ về nhau, trái tim của hai đứa trẻ ấy vẫn luôn hướng về đối phương. Người ta hay nói “Xa mặt cách lòng”, giá như nó đúng với câu chuyện này thì hay biết mấy, sẽ không có hai người yêu nhau mà ôm nỗi tương tư như thế.

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Gia đình tôi có một thành viên mắt màu hổ phách

Tôi nhớ mỗi tối nằm trong chăn ấm đều thiếp đi khi ngắm nhìn nó cuộn tròn ấm áp bên cạnh cái đèn ngủ bể cá giả sủi khí đưa đẩy những con cá nhựa lên xuống trong ánh sáng mờ màu xanh lam. Có lẽ đó là những năm tháng bình yên, vui vẻ nhất trong tuổi thơ của tôi và nó, cũng là những năm tháng mà tình bạn của chúng tôi gắn bó keo sơn nhất.

back to top