Thành phố của riêng mình
2016-12-14 01:25
Tác giả:
Sáng sớm, một ngày của tháng cuối năm.
Đi trên con đường quen thuộc tới chỗ làm, nó cứ thấy sao thật lạ. Trời ảm đạm những đám mây tối màu. Vài vệt mây đen không đủ để đem những cơn mưa ào ạt tới mà chỉ đủ khiến cho bầu trời nặng nề, báo hiệu một ngày dài u ám trước mắt. Không gian âm u, buồn buồn như nhắc nhở con người ta về sự chênh chao, thiếu vắng những tia nắng vui tươi nhảy nhót thường ngày. Không biết tự lúc nào, những cơn gió ngang tàng, khô khốc đem theo khí lạnh lúc giao mùa đã hẹn hò rồi rủ nhau cùng về hội ngộ, phả vào mặt người chút se sắt nao nao. Nhanh thật, mới ngày hôm qua còn nóng bức, ngột ngạt, vậy mà....
Thế là những ngày lập đông hiếm hoi của xứ nóng đã tới.

Mấy năm nay, ở phương Nam nắng nực này cũng được hưởng tí không khí lành lạnh của những ngày mùa đông xứ Bắc. Mới đầu còn lạ lẫm, chưa quen nên ít nhiều người ta còn khó chịu. Sau một năm, hai năm, thích dần, lại thấy cái lạnh những ngày tháng 12 như một cái gì đó rất khác lạ, một tí đổi mùa, lại cũng là một chút hơi đông báo hiệu trời đã trôi dần về lúc năm hết. Những lúc ấy được xúng xính khoe những tấm áo ấm, chiếc khăn len mà ngày thường không bao giờ được diện, lại được xuýt xoa bàn tay khi thong thả tản bộ trên đường hay uống những ly cà phê nóng cho ấm bụng... những thói quen khi đông về mà chỉ thấy được trên phim ảnh. Lâu dần, tạo nên thói quen chờ đợi và ngóng trông tiết lành lạnh về mỗi cuối năm, như chờ đợi một tình nhân đã xa cách rất lâu mà chưa hề được gặp lại.
Đường phố những ngày đầu trời se se đã vội khoác lên mình tấm áo xám xịt, nhìn quanh chỉ thấy nổi rõ những hàng cây bàng xơ xác đã bắt đầu vàng vọt và rụng lá từ bao giờ mà chẳng ai hay ai biết. Từng mảng lá bàng nửa vàng nửa xanh nằm trải thảm trên các sân nhà, ngõ phố. Ngước lên, thấy chỉ còn phất phơ vài chiếc lá bàng ngả màu còn sót lại chơ vơ trong khoảng không của cành cây khô khốc và bao cơn gió hanh hao. Những bức tường, những mái nhà trở nên cũ kỹ, già nua và thêm phần xám xịt, cổ lỗ.
Cuối ngày, hết giờ làm việc, bước ra sảnh cơ quan hít hà không gian dịu mát. Một chút ngẫu hứng nhân khí trời lạnh lạnh nổi lên, nó quyết định gửi xe lại và đi bộ. Co ro trong chiếc áo khoác, bước chậm chậm dọc con đường nhỏ dẫn về nhà, chưa bao giờ nó cảm nhận rõ đến thế nỗi cô đơn, buồn vắng lúc này. Dòng người trở nên thưa vắng hơn, ai nấy đều muốn về nhà tránh lạnh hay tìm kiếm một nơi ấm áp cho riêng mình.Thoáng có tiếng một đôi tình nhân cười nói trong gió lạnh như một chút thoáng qua của hơi đông rồi mất hút. Nao lòng, nó vẫn đi và cảm nhận khoảnh khắc giao mùa...

Khi cơn gió tạt trên ngọn bàng xanh
Lá đổ
Gió lùa sang rất vội
Mảng nắng cuối ngày
Tiễn chiều vào tối
Lạnh chợt về
Ô hay, rất mùa đông!
Chớm lạnh, cái cảm giác se sắt và cô độc theo mỗi bước chân càng thấm thía hơn tựa như đợi chờ một thứ gì đó vô hình mà chưa tới. Nó chỉ một mình cùng gió, mây, trời, đất...Thành phố lúc này như của riêng mình.
Chỉ có nó, phố và ngày lập đông phương Nam...
© Khánh An – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

Khi mặt trời mỉm cười
Tôi thấy yêu làm sao mặt trời lúc đó, tôi thấy yêu làm sao những buổi sớm mai thật lắng đọng thật nhiều cảm xúc và những nguồn huyết mạch của cuộc sống cứ cuộn trào mãi trong tôi.

Người ơi
Em thích gọi anh là người ơi, chỉ là một tiếng gọi thật ngắn thật nhanh mà chứa đựng trong đó biết bao ân tình biết bao da diết của những tháng năm mình được quen nhau, mình được yêu nhau thật trọn vẹn.

Kí ức muốn lãng quên
Kí ức về cậu có lẽ là kí ức đời này tớ muốn quên nhất, cậu cũng có lẽ là người tớ muốn quên nhất...

Xem cuộc đối thoại chua chát của 2 mẹ con trong Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt, tôi thề sẽ không bao giờ nói "Mẹ sống vì con"
Đứa trẻ lớn lên trong “sự hy sinh của mẹ” sẽ không học được cách hỏi mình: “Mình muốn gì?”, mà chỉ biết hỏi: “Mình nên làm gì để cha mẹ vui?”