Chào em tháng 11! Cho anh tựa vào để thôi cô đơn
2016-11-04 01:30
Tác giả:
Tháng 11, tháng nhạt ngày vàng heo hắt màu hoài niệm - màu đã xa, đã qua rồi!
Có những ngày, bản thân rã rời, tay chân mềm nhũn, một chút sức lực cũng không còn. Chỉ muốn đặt lưng xuống giường, nhắm mắt và ngủ thật sâu để chôn vùi mọi thứ. Bản thân đã quá kiên cường, cố gắng mạnh mẽ, gắng gượng tất cả. Nhưng thật vô ích. Trong lòng mọi thứ đã hóa thành một đống đổ nát. Muốn gào thét và khóc thật to để quên hết đi. Nhưng thật bất lực, ngay cả khóc, sự giải tỏa duy nhất cũng không làm được. Cứ thế, bản thân mệt mỏi, chìm đắm trong nỗi buồn, gặm nhấm cô đơn. Vâng, tất cả đều một mình, một mình chịu đựng đến mức đáng thương và tội nghiệp. Đôi lần chạy trốn cô đơn, vùi mình trong đám đông, cố gắng mở lòng, cố tìm một người bên cạnh lắng nghe, chia sẻ, giãi bày. Nhưng càng chạy thì càng lún sâu vào cô đơn, càng vùng vẫy càng tổn thương.
Tháng 11, anh nhớ những ngày đón đưa, thèm chút yêu thương, muốn gửi đôi mảnh cô đơn...
Lòng người ngổn ngang, bao mối bộn bề, một phút quan tâm ai đó phải chăng là quá nhiều. Nơi phố thị xa hoa, bao ánh đèn lấp lánh, con người dễ tủi lòng, cảm thấy mình thật nhỏ bé lọt thõm giữa lòng thành phố. Càng rộng lớn, càng cô đơn, biết đi đâu về đâu. Cần lắm một vòng tay, một bờ vai để tựa vào nhau đi qua những ngày cô đơn. Nhưng lại sợ, lại e dè như con chim nhỏ muốn bay cao nhưng sợ trời làm giông tố. Liệu những tổn thương kia có được xoa dịu hay sẽ loét ra. Chỉ sợ một phút vội yêu mà làm tổn thương mình, tổn thương người. Nên càng phải tập vui vẻ cùng cô đơn.

Tháng 11, quá khứ đã ngủ quên chỉ là vẫn thi thoảng nhớ em, vẫn thấy lòng "một mình" nhưng nhẹ nhàng và thanh thản.
Dường như càng lớn con người ta càng dễ chấp nhận. Những chuyện qua rồi cũng hóa thành mây bồng bềnh theo gió trôi đi. Quá khứ dần dần thành hoài ức, vết thương đã thôi quặng thắt. Lấp đầy khoảng trống ấy là nỗi cô đơn mang tên "trưởng thành". Càng trưởng thành càng cảm thấy cô đơn. Bao mối bận tâm cũng theo tuổi tác mà nhân lên. Con người chẳng thể sống vô tư, ngay cả khi cười cũng ẩn hiện đôi nét sầu nơi khóe mi. Càng trưởng thành, con người ta càng cảm thấy mệt mỏi và vô vị, nhàm chán trước bao phường nhộn nhịp. Những điều ấy chẳng thể đánh quên nỗi buồn, xoa dịu cô đơn chỉ khiến giá trị bản thân ngày thêm hao mòn, gầy gò. Càng trưởng thành, bản thân chỉ muốn tìm về chốn bình yên, chỉ muốn được yên tĩnh, sẵn lòng gửi vài tiếng đồng hồ ngồi nơi quán quen, thả hồn vào những bản nhạc không lời, nhâm nhi tách cà phê đắng, nhìn dòng người tất bật, lòng cười nhạt và chợt nhớ có một thì bản thân đã "trẻ" như thế.
Tháng 11, cái giá của trưởng thành thật thấm thía.
Cảm ơn người, cảm ơn duyên phận đã cho ta một lần đi ngang đời nhau.
Biết chấp nhận, biết hài lòng, biết tha thứ và buông bỏ.
Sống trọn vẹn với những điều thật nhỏ bé để thôi hối tiếc và ân hận.
Không chờ đợi, thôi mong chờ, tự nỗ lực, tự phấn đấu, bù đắp cho tháng năm đã qua.
© Đơn. – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.