Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đông này anh vẫn cô đơn

2016-11-21 01:15

Tác giả:


blogradio.vn - Đã bao lâu rồi anh không được nghe tiếng nói của cô? Đã bao lâu rồi anh không nghe thấy tiếng cô cười vui vẻ? Phải rồi! Chỉ vừa mới đây thôi, tất cả ngỡ như một giấc mơ ngắn ngủi, giống như thước phim ngắn có hạn. Vậy mà anh thấy thời gian như đã quá xa, anh xa cô đã quá lâu rồi!

***

Ngày chuyển mùa, gió mùa đông bắc lùa trên phố nhỏ, qua làn tóc ai bay và cô mãi

- Mùa đông này sẽ có gì anh nhỉ?

- Vậy em đang mong đợi điều gì?

- Mùa đông năm nay sẽ đẹp lắm anh nhỉ? Em sẽ tản bộ trên những con phố cổ, ngắm nhìn dòng người bước chân vội vã về nhà tránh cái rét cắt da cắt thịt. Em sẽ ngồi nơi góc quán quen thuộc nhâm nhi li cà phê nóng hổi, tĩnh lặng và suy nghĩ... Em sẽ đứng dưới lễ đài giáo đường nghe những bản thánh ca êm dịu, chờ đến khi kim giờ điểm số 12 để được nghe tiếng chuông vang lên êm đềm, dịu nhẹ và thanh bình. Em sẽ nhận được những lời chúc mừng “Giáng Sinh vui vẻ”… Và em muốn làm tất cả điều ấy cùng anh - người em yêu”.

Một cô gái ngồi trên chiếc xe lăn, ánh mắt nhìn xa xăm vô định về phía cuối chân trời, cô cười mãn nguyện. Anh đứng sau, đẩy chiếc xe cho cô, anh cũng cười rạng rỡ. Từng vòng bánh xe lăn quay chầm chậm trên con đường lác đác những chiếc lá xà cừ vàng đã bắt đầu rụng. Thu cuối, nhưng biết bao giờ mùa đông mới về?

rời xa anh... Căn bệnh máu trắng của cô đã ở giai đoạn cuối và cướp đi sinh mạng mong manh ấy, cướp đi mối tình đầu của anh chỉ để lại nỗi cô đơn trong anh... Anh biết, cô biết! Cả hai đều biết rằng có thể lời ước nguyện mùa đông của cô sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực. Nhưng dù sao cô cũng đã đợi được mùa đông về rồi mới ra đi. Đông cuối! Để lòng ai chơi vơi lạnh lẽo.

Đông này anh vẫn cô đơn

Đêm nay, lại một đêm anh bị nỗi cô đơn giày vò tâm trí. Trong giấc mơ, nhiều lần anh thấy hình ảnh cô đang vẫy tay với mình. Anh đưa tay với lấy nhưng cô chợt tan biết vào không gian. Anh giật mình thức giấc rồi lại chỉ mong suốt đời chìm vào giấc mơ tươi đẹp có bóng hình cô mà không muốn tỉnh dậy. Những lúc như thế anh lại lấy những di vật cũ cô để lại đem ra ngắm, cảm nhận như anh chẳng bao giờ cô đơn vậy. Ngón tay anh lướt nhẹ trên những tấm ảnh hai người chụp chung rồi dừng tay cạnh một chiếc máy thu âm nhỏ bên cạnh album ảnh đã nhuốm màu thời gian.

Đã bao lâu rồi anh không được nghe tiếng nói của cô? Đã bao lâu rồi anh không nghe thấy tiếng cô cười vui vẻ? Phải rồi! Chỉ vừa mới đây thôi, tất cả ngỡ như một giấc mơ ngắn ngủi, giống như thước phim ngắn có hạn. Vậy mà anh thấy thời gian như đã quá xa, anh xa cô đã quá lâu rồi! Anh nhấn nút "bật”, trong lòng không dấu nổi niềm xúc động khôn nguôi. Giọng cô vang lên trầm ấm, có lẽ cô đã cố nén lại những tiếng nấc nghẹn, giấu giọt nước mắt sau lớp âm thanh êm đềm ấy:

Đông này anh vẫn cô đơn

“Anh yêu! Có lẽ khi anh nghe được những lời này thì em đã rời xa anh mãi mãi rồi. Em mệt mỏi quá! Em cần một giấc ngủ thật sâu để không còn cảm thấy đau đớn sau mỗi lần trị liệu, để trong mỗi giấc mơ em đều được thấy bóng hình anh, được nghe anh hát và nghe thấy tiếng anh cười vui, em sẽ không còn thấy đau đớn nữa. Rất nhanh thôi mọi chuyện sẽ qua. Anh đừng buồn vì em đã không giữ được lời hứa của chúng mình: Em không thể cùng anh rảo bước trên những con phố cổ, tay trong tay, ngắm nhìn dòng người vội vã; em không thể cùng anh ngồi bên li café nổng hổi mà bỏ mặc cái lạnh giá thấu xương của mùa đông; chúng ta cũng chẳng thể cùng nhau nghe bài thánh ca cuối và đón giáng sinh cùng nhau… Nhưng xin anh hãy hứa với em một điều? hãy quên em nhé và sẽ có người con gái tốt hơn em cùng anh đi đến cuối con đường hạnh phúc này. Hãy để cô ấy trao cho anh tình yêu trọn vẹn mà em chưa thể cho anh… Cảm ơn anh! Người em yêu!”

Tại nơi góc quán café quen thuộc, anh ngồi một mình và vẫn gọi 2 ly café. Lần nào cũng vậy, cô phục phụ có thắc mắc anh cũng chỉ cười hiền đáp lại. Tiếng nhạc du dương , yên bình đến lạ!

Anh nhắm mắt dựa lưng vào chiếc ghế, thả lòng mình suy tư; bên cạnh, li café nhỏ từng giọt chậm rãi như dòng cát thủy tinh đang chảy trong chiếc đồng hồ nhỏ xinh… Anh thấy cô ngồi đối diện với mình, cô đang mỉm cười với anh, nụ cười quen thuộc. Bàn tay anh chới với trong khoảng không vô hình, tay còn lại run run ghì lên mép bàn, va vào ly café nóng. chiếc ly rơi xuống đất một tiếng “choang” đau xé lòng kéo anh về với thực tại phũ phàng…

© Nguyễn Đình Quang – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

back to top