Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đông này anh vẫn cô đơn

2016-11-21 01:15

Tác giả:


blogradio.vn - Đã bao lâu rồi anh không được nghe tiếng nói của cô? Đã bao lâu rồi anh không nghe thấy tiếng cô cười vui vẻ? Phải rồi! Chỉ vừa mới đây thôi, tất cả ngỡ như một giấc mơ ngắn ngủi, giống như thước phim ngắn có hạn. Vậy mà anh thấy thời gian như đã quá xa, anh xa cô đã quá lâu rồi!

***

Ngày chuyển mùa, gió mùa đông bắc lùa trên phố nhỏ, qua làn tóc ai bay và cô mãi

- Mùa đông này sẽ có gì anh nhỉ?

- Vậy em đang mong đợi điều gì?

- Mùa đông năm nay sẽ đẹp lắm anh nhỉ? Em sẽ tản bộ trên những con phố cổ, ngắm nhìn dòng người bước chân vội vã về nhà tránh cái rét cắt da cắt thịt. Em sẽ ngồi nơi góc quán quen thuộc nhâm nhi li cà phê nóng hổi, tĩnh lặng và suy nghĩ... Em sẽ đứng dưới lễ đài giáo đường nghe những bản thánh ca êm dịu, chờ đến khi kim giờ điểm số 12 để được nghe tiếng chuông vang lên êm đềm, dịu nhẹ và thanh bình. Em sẽ nhận được những lời chúc mừng “Giáng Sinh vui vẻ”… Và em muốn làm tất cả điều ấy cùng anh - người em yêu”.

Một cô gái ngồi trên chiếc xe lăn, ánh mắt nhìn xa xăm vô định về phía cuối chân trời, cô cười mãn nguyện. Anh đứng sau, đẩy chiếc xe cho cô, anh cũng cười rạng rỡ. Từng vòng bánh xe lăn quay chầm chậm trên con đường lác đác những chiếc lá xà cừ vàng đã bắt đầu rụng. Thu cuối, nhưng biết bao giờ mùa đông mới về?

rời xa anh... Căn bệnh máu trắng của cô đã ở giai đoạn cuối và cướp đi sinh mạng mong manh ấy, cướp đi mối tình đầu của anh chỉ để lại nỗi cô đơn trong anh... Anh biết, cô biết! Cả hai đều biết rằng có thể lời ước nguyện mùa đông của cô sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực. Nhưng dù sao cô cũng đã đợi được mùa đông về rồi mới ra đi. Đông cuối! Để lòng ai chơi vơi lạnh lẽo.

Đông này anh vẫn cô đơn

Đêm nay, lại một đêm anh bị nỗi cô đơn giày vò tâm trí. Trong giấc mơ, nhiều lần anh thấy hình ảnh cô đang vẫy tay với mình. Anh đưa tay với lấy nhưng cô chợt tan biết vào không gian. Anh giật mình thức giấc rồi lại chỉ mong suốt đời chìm vào giấc mơ tươi đẹp có bóng hình cô mà không muốn tỉnh dậy. Những lúc như thế anh lại lấy những di vật cũ cô để lại đem ra ngắm, cảm nhận như anh chẳng bao giờ cô đơn vậy. Ngón tay anh lướt nhẹ trên những tấm ảnh hai người chụp chung rồi dừng tay cạnh một chiếc máy thu âm nhỏ bên cạnh album ảnh đã nhuốm màu thời gian.

Đã bao lâu rồi anh không được nghe tiếng nói của cô? Đã bao lâu rồi anh không nghe thấy tiếng cô cười vui vẻ? Phải rồi! Chỉ vừa mới đây thôi, tất cả ngỡ như một giấc mơ ngắn ngủi, giống như thước phim ngắn có hạn. Vậy mà anh thấy thời gian như đã quá xa, anh xa cô đã quá lâu rồi! Anh nhấn nút "bật”, trong lòng không dấu nổi niềm xúc động khôn nguôi. Giọng cô vang lên trầm ấm, có lẽ cô đã cố nén lại những tiếng nấc nghẹn, giấu giọt nước mắt sau lớp âm thanh êm đềm ấy:

Đông này anh vẫn cô đơn

“Anh yêu! Có lẽ khi anh nghe được những lời này thì em đã rời xa anh mãi mãi rồi. Em mệt mỏi quá! Em cần một giấc ngủ thật sâu để không còn cảm thấy đau đớn sau mỗi lần trị liệu, để trong mỗi giấc mơ em đều được thấy bóng hình anh, được nghe anh hát và nghe thấy tiếng anh cười vui, em sẽ không còn thấy đau đớn nữa. Rất nhanh thôi mọi chuyện sẽ qua. Anh đừng buồn vì em đã không giữ được lời hứa của chúng mình: Em không thể cùng anh rảo bước trên những con phố cổ, tay trong tay, ngắm nhìn dòng người vội vã; em không thể cùng anh ngồi bên li café nổng hổi mà bỏ mặc cái lạnh giá thấu xương của mùa đông; chúng ta cũng chẳng thể cùng nhau nghe bài thánh ca cuối và đón giáng sinh cùng nhau… Nhưng xin anh hãy hứa với em một điều? hãy quên em nhé và sẽ có người con gái tốt hơn em cùng anh đi đến cuối con đường hạnh phúc này. Hãy để cô ấy trao cho anh tình yêu trọn vẹn mà em chưa thể cho anh… Cảm ơn anh! Người em yêu!”

Tại nơi góc quán café quen thuộc, anh ngồi một mình và vẫn gọi 2 ly café. Lần nào cũng vậy, cô phục phụ có thắc mắc anh cũng chỉ cười hiền đáp lại. Tiếng nhạc du dương , yên bình đến lạ!

Anh nhắm mắt dựa lưng vào chiếc ghế, thả lòng mình suy tư; bên cạnh, li café nhỏ từng giọt chậm rãi như dòng cát thủy tinh đang chảy trong chiếc đồng hồ nhỏ xinh… Anh thấy cô ngồi đối diện với mình, cô đang mỉm cười với anh, nụ cười quen thuộc. Bàn tay anh chới với trong khoảng không vô hình, tay còn lại run run ghì lên mép bàn, va vào ly café nóng. chiếc ly rơi xuống đất một tiếng “choang” đau xé lòng kéo anh về với thực tại phũ phàng…

© Nguyễn Đình Quang – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu

Đánh mất tình yêu

Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh

Mùa đông không anh

Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ

Hạnh phúc riêng của mẹ

Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ

Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.

Thích ứng với cô đơn

Thích ứng với cô đơn

Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”

Với cô, anh là khoảng trời bình yên sau bao giông bão của cuộc đời. Để rồi thương nhau.

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay

Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Mùa đót chổi

Mùa đót chổi

Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.

Gió qua miền kí ức

Gió qua miền kí ức

Tuổi 18 đôi mươi Cùng những ngày vội vã Hôm nay mưa tầm tã Sao em buồn thế em?

back to top