Yêu xa nhớ lắm, yêu xa cô đơn nhiều lắm!
2016-09-21 01:35
Tác giả:
Nghe bài hát Gửi anh xa nhớ (Bích Phương)
Đêm!
Từng giọt mưa li ti cứ rả rích vào lòng nó. Tí tách. Tí tách. Ngỡ như không chỉ có sợi tóc mềm mà lòng cũng toang toác bay theo vì gió. Em lại nhớ anh, nỗi nhớ vốn chẳng dễ chịu gì vẫn cứ bám riết lấy em như đôi bạn thân tình nhưng chí ít lúc này nó cũng nằm gọn trong mớ tình cảm trọn vẹn và mang lại cho em cảm giác lâng lâng hạnh phúc.
Anh! Tình yêu là gì thế nhỉ? Người ta muôn đời vẫn hỏi những câu hỏi ngốc xít như thế. Và cũng đã có thật nhiều câu trả lời khác nhau. Cũng đúng thôi, bởi tình yêu muôn đời vẫn là một hằng số bất biến, nó tồn tại song song cùng với quy luật tình cảm vĩnh hằng của loài người. Nghe có vẻ lớn lao quá anh nhỉ? Thật ra em chỉ hơi “bác học” vậy thôi chứ để định nghĩa về tình yêu thì chẳng ai có thể lí giải nổi ý nghĩa của nó. Thế tình yêu của em và anh là gì nhỉ? Là một chút nhớ nhung, một chút đợi chờ và cả một chút hi vọng? Em không biết định nghĩa, chỉ là cảm giác thôi, thật giản dị từ trong chính trái tim em.
Hình như lâu lắm rồi em không viết thư tay cho anh thì phải, một thói quen mà cả em và anh vẫn hay làm. Nhưng từ khi đời sống công nghệ đã và đang dần thay thế tất cả đã chi phối dần thói quen đó trong em. Để rồi lâu lâu lại thèm cái cảm giác được bác đưa thư vào tận nhà để “thăm hỏi”, thèm cái cảm giác hồi hộp bóc thư xem hôm nay thư anh viết có dài hơn mọi khi không? Thèm cái cảm giác chăm chú dõi theo từng con chữ để lắng nghe từng nhịp sống của người em thương,… em thèm, em thèm lắm. Hôm nay em lại viết, anh nhé!

Anh à! Cuộc đời này vốn dĩ không ai học được chữ “ngờ” và luôn loay hoay đo độ ngắn dài của chữ “nếu”. Và, em cũng không biết nữa đoạn đường mà hai ta đang đi và sắp sửa tới sẽ có những gì ở phía trước. Dẫu chăng bước chân ta có lỗi nhịp, bàn tay ta buông lơi thì ngay trong chính giây phút này đây và mãi về sau em sẽ không bao giờ hối tiếc khi nói rằng “Em yêu anh”. Em không dám nói rằng sẽ dành trọn cả trái tim này chỉ để yêu anh, nhưng em sẽ dành cho riêng anh một góc nhỏ, một góc nhỏ yêu thương đủ lớn để chứa đựng hết những tình cảm mà ta dành cho nhau. Và những yêu thương đó sẽ dẫn lối em qua bao khó khăn, bao trắc trở của cuộc sống vốn chẳng dễ chịu này.
Anh biết không? Từ khi được bao bọc trong lớp vỏ yêu thương của anh em mới tin rằng cuộc sống này thật sự có một loại hạnh phúc, đó là tình yêu. Anh vẫn hay ví von rằng “Tình yêu của mình giống truyện cổ tích quá em nhỉ”? em chỉ mỉm cười thay cho cái gật đầu như mọi khi.
Người ta vẫn hay rỉ tai nhau: “Yêu xa khó lắm, yêu xa nhớ lắm, yêu xa cô đơn nhiều lắm”… em biết,… em biết rằng tình yêu vốn chẳng dễ dãi với một ai. Và với yêu xa thì lại càng không dễ dàng gì. Lắm lúc lang thang trên phố trông thấy bao cặp tình nhân tay trong tay, em lại lủi thủi bước thật nhanh, tay lại đút vội vào túi áo khoác để xua đi cái cảm giác lạnh lẽo. Hay những lúc mắt ướt nhòe mà chẳng rõ lí do, lại thèm được tựa vào vai anh để gửi hộ những dòng nước mắt của mình,…em chẳng thể nào kể hết những cảm giác mà yêu xa mang lại anh à, chỉ biết rằng trong giây phút nào đó chỉ cần nghĩ về anh là ấm cả tim em.
Càng trưởng thành bao nhiêu em nhận ra rằng tình yêu lại càng đơn giản bấy nhiêu. Thời còn non trẻ chỉ muốn có một tình yêu oanh liệt, trưởng thành rồi lại khác, chỉ mong có 1 tình yêu bình yên, chẳng cần náo nhiệt, chẳng phải vội vã. Và với em, tình yêu ấy càng đơn giản hơn nhiều. Mỗi sáng thức dậy được trông thấy những dòng tin nhắn của anh, được nghe anh dặn dò, rồi quan tâm, lo lắng,…với em đó đã là hạnh phúc lắm rồi.

Em cứ luôn miệng hỏi: “Tại sao anh lại yêu em?”. Và câu trả lời duy nhất mà em nhận lại được từ anh: “Vì đó là em. Và anh sẽ dành trọn cuộc đời này để trả lời cho câu hỏi ấy của em”. Anh hay bảo em lắm chuyện, cứ hỏi những câu mà anh có trả lời qua ngày cũng không trả lời nổi. Thật ra em biết, nhưng em vẫn cứ muốn nghe, nghe hoài, nghe mãi thôi.
Người ta vẫn hay nói với nhau rằng: “Đừng nên đặt niềm tin quá nhiều vào một điều gì đó bởi chẳng ai có thể biết trước được điều gì sẽ đến ở ngày mai. Lỡ chẳng may mai này niềm tin ấy có vụn vỡ thì nỗi đau mà ta nhặt về sẽ lớn lắm”… Thật ra em biết, em biết tất cả những điều đó nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa em chắc sẽ không bao giờ hối tiếc về tình yêu mà em dành cho anh.
Em không cần một tình yêu màu hồng. Em chỉ cần một người đủ mạnh mẽ để dắt tay em qua bao nắng mưa của cuộc đời. Và em biết, người đó là anh, người mang đến cho em bao nụ cười, cho em sự bình yên giữa những xô bồ ở ngoài kia. Anh à! Còn quá sớm để nói về tương lai, nhưng sẽ không là sớm khi nói rằng: “ta là của nhau”. Yêu thương đã ghé ngang đời ta và em sẽ giữ lấy cho riêng mình.
“Anh yêu em!”. Anh đã nói với em hàng ngàn lần câu nói ấy, và em cũng đã hàng ngàn lần gật đầu chấp nhận. Nhưng em lại rất ít khi nói “Yêu anh”, cũng không hay thể hiện tình cảm với anh. Không phải tại em vụng về hay tình cảm của em chưa đủ lớn, mà vì em biết có nói bao nhiêu lần cũng là không đủ với tình yêu mà em dành cho anh. Hơn thế nữa, có lẽ anh đã quá hiểu tình yêu nhỏ bé của anh rồi, một cô gái ghét nói nhiều và ghét thể hiện lắm. Em biết anh sẽ không đứng trước ở cuối con đường để đợi em, mà sẽ cầm tay em và dẫn em tới nơi cuối con đường.
Đêm! Mưa vẫn cứ rả rích. Gió vẫn cứ toang toác, cuốn hộ bao nỗi nhớ vào hư vô để yêu thương kia được dẫn lối, để em lại được hạnh phúc mỗi khi nghĩ về anh, về một ngày mai mà ở nơi ấy có nắng cười đợi ta.
© Thanh Tú – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.







