Yêu xa, chỉ cần mình luôn hướng đến nhau
2015-10-15 01:32
Tác giả:
Trời vào mùa mưa, những cơn mưa không hẹn trước, những cơn mưa mang đầy những kỷ niệm của giây phút ngắn ngủi được ở bên nhau. “Cơn mưa tình yêu” – bài hát vô tình gắn kết em với anh, cũng như cơn mưa Sầm Sơn ngày mình ngập ngừng không dám nói tiếng yêu.
Gặp nhau từ chuyến công tác thăm quan công ty anh, chuyến đi em gọi là “hành xác”, anh thì bảo là giao lưu văn hóa vùng miền. Gặp anh chắc hẳn do duyên, yêu anh hẳn là định mệnh, còn đến được với nhau hay không cả anh và em đều không thể chắc chắn được điều gì. Yêu thì cứ yêu thôi.
Em và anh, ai cũng đều mang những vết thương lòng, đều khổ nhiều vì tình yêu, đều hiểu rõ yêu và được yêu, cho và nhận, giữa tình yêu và đỉnh điểm – hôn nhân.
Em và anh, ai cũng mong muốn được hạnh phúc viên mãn bên đối phương nhưng cuộc sống này còn đầy rẫy những khó khăn, những rào cản phải chinh phục trên con đường hạnh phúc ấy.
3 ngày ngắn ngủi ở bên nhau, em hiểu được sự ấm áp nơi tim anh, nỗi buồn sâu thẳm trong mắt anh và tình yêu mới chớm khiến anh ấp úng. Những cái nắm tay chưa trao một lần, có chăng là cái bắt tay không trọn vẹn trên cương vị đối tác. Hay chỉ là những lần trộm nhìn nhau.
Khoảng cách. Vấn đề nan giải nhất cho chuyện tình chúng ta. Em đắn đo, em lo sợ. Anh cũng suy nghĩ nhiều. Chỉ sợ rồi chẳng đi đến đâu, sợ rồi lại đổ vỡ, sợ rằng em sẽ lại dang dở… vì cái kết chưa chắc chắn dành cho em…
Một tháng tròn quen nhau, ở bên nhau 3 ngày không trọn vẹn, tình cảm của mình chỉ được vun vén, duy trì bằng những cuộc điện thoại hàng giờ, những tin nhắn không đầu không cuối, những phen “đánh liều” video call bằng skype trên công ty chỉ để tranh thủ nhìn thấy mặt nhau mà không ai được nói câu nào, lẳng lặng nhìn đối phương làm việc, rồi tủm tỉm cười như người ta vẫn bảo là những kẻ thần kinh có vấn đề…
Tình yêu mà, nào ai biết trước được điều gì. Ngay cả khi ta xác định rằng mình sẽ yêu người như thế này, không đến với người như thế kia, phải ở gần để tiện chạy đi chạy lại. Rồi những khi buồn hay gặp rắc rối chỉ cần vài phút là có thể chạy đến bên người kia. Chỉ cần một cái ôm trong thầm lặng, mọi thứ sẽ yên ả trôi đi như chưa từng xảy ra gì. Chỉ cần yên bình như thế!
Nhưng khi tình yêu chiến thắng lí trí rồi, con người ta lại ngu muội biết nhường nào, chỉ nghĩ đến đối phương, lo lắng cho nhau mà bỏ qua mọi tiêu chí bản thân đặt ra. Thế nên người ta mới bảo rằng, trái tim là đứa phản chủ nhất, rõ ràng nằm trong người mình nhưng lại cứ luôn hướng về người khác.
Tình yêu mà, chẳng ai lí giải được vì sao mình yêu đối phương, yêu vì điều gì, yêu từ khi nào. Chỉ biết rằng tim trở nên loạn nhịp khi ở cạnh nhau, lồng ngực nhói lên khi đối phương đi bên người khác, hay thổn thức mỗi khi cách xa,…
Tình yêu mà, sao có thể trả lời được hàng vạn câu hỏi vì sao: “Anh thích em tự bao giờ, vì sao lại thích em?” Hay “Vì sao em không yêu người khác ấy, rõ ràng tốt hơn anh, gần hơn anh, hợp với em hơn anh,…? Và vô vàn câu hỏi khác. Chính em cũng không hiểu vì sao, đơn giản rằng em thích đôi mắt ấy, nụ cười ấy. Em thích anh, thích cái cảm giác anh mang lại, không phải anh thì cũng không phải là ai khác. Còn anh thì trả lời rằng: Anh không biết, cái gì cũng không biết. Không biết thích vì điều gì, thích từ khi nào, chỉ biết rằng mình thích thế thôi…
Tình yêu mà, dù chỉ nghe được giọng nhau mỗi đêm, nghe tiếng cười, cả những tiếng thở dài khi một trong hai vô tình nhắc đến tương lai. Một chút buồn, một chút hy vọng nhưng lại có vài chút lo sợ. Sợ rằng lỡ tính trước lại bước không qua, lại vô tình lạc mất nhau một ngóc ngách nào đó trên chặng đường còn lại. Chúng ta hay bảo nhau rằng: Chuyện ngày mai cứ để mai tính, hôm nay mình cứ vui trọn vẹn. Ngày mai ấy, nếu vô tình em/anh có yêu người khác thì người còn lại cũng sẽ vui vẻ để đối phương ra đi. Đơn giản vì, đoạn đường còn dài, cứ để mọi chuyện thuận theo lẽ tự nhiên…
Có những cuộc trò chuyện chỉ trong im lặng, im lặng nghe tiếng thở của nhau, chẳng cần nói gì chắc người kia cũng hiểu nỗi nhớ nó quay quắt đến nhường nào. Đặc thù công việc anh phải đi tiếp khách, có những hôm tận khuya mới về. Em đợi. Em biết rằng anh sẽ gọi, gọi để nghe thấy tiếng nhau, gọi để thấy ta đang bên cạnh nhau, để biết rằng ta nhớ nhau như thế nào. Những lúc anh trách số phận sao quá trớ trêu, sao em và anh không được ở cạnh nhau, cùng sống chung thành phố để có thể gặp nhau sớm hơn, như thế có lẽ mọi chuyện đã khác.
Có những hôm em chỉ im lặng dạ, vâng, im để nghe anh nói, thỉnh thoảng anh ngủ quên còn em thì sụt sùi nghe anh thở rồi tắt máy. Lúc ấy chỉ ước sao có thể chui vào điện thoại, đến bên anh. Em sẽ chẳng ngần ngại gì ôm chầm lấy anh mà òa khóc, để nỗi nhớ bấy lâu nay được vỡ tung, hoặc dĩ có nơi nào đó để em hét thật to rằng: Em nhớ anh!
Mỗi đêm sau khi kết thúc cuộc “hẹn hò” thường lệ em bỗng thấy mình dường như yêu anh nhiều hơn, khao khát được ở bên nhau nhiều hơn, và… lo sợ mất anh nhiều hơn... Anh bị đau. Em lo lắng. Anh phì cười rồi lại hỏi vu vơ: “Ở xa thì quan tâm anh vậy, không biết sau ở cạnh nhau có thế không, hay lại vứt anh lăn lóc…” chả quên đính kèm tiếng thở dài hàng ngàn cây số.
“Nếu ngày ấy mình đừng quen nhau thì ngày nay có đâu buồn đau, những khi mình xa nhau có đâu buồn đau…”
Câu hát trong bài hát kỷ niệm mà anh hay ghi âm rồi gửi mail cho em nghe. Lời bài hát buồn nhưng đó là cả một kỷ niệm đẹp, ký ức vui mà mình hay trêu nhau những lúc trò chuyện. Anh biết không. Em hy vọng một ngày đẹp trời nào đó, sẽ nhanh thôi mình sẽ lại ở bên nhau, sẽ không phải để thời gian trôi qua vô ích, để không phải nuối tiếc mà nói “Giá như” nhiều như bây giờ.
Tuần sau sinh nhật anh rồi, anh bảo trước giờ sinh nhật hay lễ lộc gì cũng chỉ toàn một mình, chẳng có chút kỷ niệm nào là đáng nhớ. Em lại ước, ước có phép nhiệm màu nào cho em được gần anh ngày hôm đấy, chắc hẳn anh phải hạnh phúc lắm đây…! Yêu xa giống như một con dao hai lưỡi, nếu dung hòa, tin tưởng nhau, cùng nhau cố gắng thì tình viên mãn, còn ngược lại thì chắc ai cũng hiểu…
Anh à, dẫu cuộc sống còn nhiều khó khăn. Dẫu con đường mình phải đi còn nhiều cách trở nhưng chỉ cần mình tin nhau thôi, cùng nhau cố gắng, em tin mọi chuyện rồi sẽ ổn. Sau cơn mưa, nắng lên sẽ lại có cầu vồng. Những người yêu nhau rồi sẽ được hạnh phúc cùng nhau. Dù không được bên nhau mỗi ngày, chỉ cần mình luôn hướng đến nhau, tin tưởng nhau mọi thứ cũng chẳng là gì. Khoảng cách sẽ không xa nếu chúng ta xem nhau là tất cả…
Sinh nhật anh, em không thể ở bên anh nhưng lúc nào cũng nghĩ đến anh. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được hết nỗi nhớ trong em. Em tự xếp mình vào điều đặc biệt nhất trong tuổi mới của anh. Kể từ lúc này và mãi về sau. Em yêu anh!
© Mỹ Loan – blogradio.vn
Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngôi nhà tiền kiếp
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ở một ngôi nhà quen thuộc với những con người quen thuộc nhưng lại không phải là những người thân hiện tại mà cô đang sống cùng. Phải chăng đây là gia đình cô, nhà của cô từ kiếp trước?
Giấc mộng và hiện thực
Bài học đầu tiên khi tôi bước chân vào xã hội rộng lớn này là ước mơ thì luôn đẹp như vậy đẹp đến nỗi ta quên đi giữa kẽ những giấc mơ đó là hiện thực tàn nhẫn ra sao.
Những điều chưa kịp nói
"Tớ không biết phải làm thế nào để nói với cậu rằng tớ thích cậu. Mỗi ngày nhìn cậu cười, nghe giọng nói của cậu, tớ thấy lòng mình vui đến lạ. Tớ muốn bảo vệ cậu, muốn ở bên cậu mãi mãi, nhưng tớ không đủ can đảm để nói ra. Tớ sợ nếu cậu biết, chúng ta sẽ không thể tiếp tục như bây giờ nữa. Vậy nên, tớ chọn cách im lặng, dõi theo cậu từ xa. Có lẽ như vậy là đủ rồi."
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.