Phát thanh xúc cảm của bạn !

Yêu xa, chỉ cần mình luôn hướng đến nhau

2015-10-15 01:32

Tác giả:


blogradio.vn - Anh à, dẫu cuộc sống còn nhiều khó khăn. Dẫu con đường mình phải đi còn nhiều cách trở nhưng chỉ cần mình tin nhau thôi, cùng nhau cố gắng, em tin mọi chuyện rồi sẽ ổn. Dù không được bên nhau mỗi ngày, chỉ cần mình luôn hướng đến nhau. Khoảng cách sẽ không xa nếu chúng ta xem nhau là tất cả…

***

Trời vào mùa mưa, những cơn mưa không hẹn trước, những cơn mưa mang đầy những kỷ niệm của giây phút ngắn ngủi được ở bên nhau. “Cơn mưa tình yêu” – bài hát vô tình gắn kết em với anh, cũng như cơn mưa Sầm Sơn ngày mình ngập ngừng không dám nói tiếng yêu.

Gặp nhau từ chuyến công tác thăm quan công ty anh, chuyến đi em gọi là “hành xác”, anh thì bảo là giao lưu văn hóa vùng miền. Gặp anh chắc hẳn do duyên, yêu anh hẳn là định mệnh, còn đến được với nhau hay không cả anh và em đều không thể chắc chắn được điều gì. Yêu thì cứ yêu thôi.

Em và anh, ai cũng đều mang những vết thương lòng, đều khổ nhiều vì tình yêu, đều hiểu rõ yêu và được yêu, cho và nhận, giữa tình yêu và đỉnh điểm – hôn nhân.

Em và anh, ai cũng mong muốn được hạnh phúc viên mãn bên đối phương nhưng cuộc sống này còn đầy rẫy những khó khăn, những rào cản phải chinh phục trên con đường hạnh phúc ấy.

3 ngày ngắn ngủi ở bên nhau, em hiểu được sự ấm áp nơi tim anh, nỗi buồn sâu thẳm trong mắt anh và tình yêu mới chớm khiến anh ấp úng. Những cái nắm tay chưa trao một lần, có chăng là cái bắt tay không trọn vẹn trên cương vị đối tác. Hay chỉ là những lần trộm nhìn nhau.

Khoảng cách. Vấn đề nan giải nhất cho chuyện tình chúng ta. Em đắn đo, em lo sợ. Anh cũng suy nghĩ nhiều. Chỉ sợ rồi chẳng đi đến đâu, sợ rồi lại đổ vỡ, sợ rằng em sẽ lại dang dở… vì cái kết chưa chắc chắn dành cho em…

Một tháng tròn quen nhau, ở bên nhau 3 ngày không trọn vẹn, tình cảm của mình chỉ được vun vén, duy trì bằng những cuộc điện thoại hàng giờ, những tin nhắn không đầu không cuối, những phen “đánh liều” video call bằng skype trên công ty chỉ để tranh thủ nhìn thấy mặt nhau mà không ai được nói câu nào, lẳng lặng nhìn đối phương làm việc, rồi tủm tỉm cười như người ta vẫn bảo là những kẻ thần kinh có vấn đề…



Tình yêu mà, nào ai biết trước được điều gì. Ngay cả khi ta xác định rằng mình sẽ yêu người như thế này, không đến với người như thế kia, phải ở gần để tiện chạy đi chạy lại. Rồi những khi buồn hay gặp rắc rối chỉ cần vài phút là có thể chạy đến bên người kia. Chỉ cần một cái ôm trong thầm lặng, mọi thứ sẽ yên ả trôi đi như chưa từng xảy ra gì. Chỉ cần yên bình như thế!

Nhưng khi tình yêu chiến thắng lí trí rồi, con người ta lại ngu muội biết nhường nào, chỉ nghĩ đến đối phương, lo lắng cho nhau mà bỏ qua mọi tiêu chí bản thân đặt ra. Thế nên người ta mới bảo rằng, trái tim là đứa phản chủ nhất, rõ ràng nằm trong người mình nhưng lại cứ luôn hướng về người khác.

Tình yêu mà, chẳng ai lí giải được vì sao mình yêu đối phương, yêu vì điều gì, yêu từ khi nào. Chỉ biết rằng tim trở nên loạn nhịp khi ở cạnh nhau, lồng ngực nhói lên khi đối phương đi bên người khác, hay thổn thức mỗi khi cách xa,…

Tình yêu mà, sao có thể trả lời được hàng vạn câu hỏi vì sao: “Anh thích em tự bao giờ, vì sao lại thích em?” Hay “Vì sao em không yêu người khác ấy, rõ ràng tốt hơn anh, gần hơn anh, hợp với em hơn anh,…? Và vô vàn câu hỏi khác. Chính em cũng không hiểu vì sao, đơn giản rằng em thích đôi mắt ấy, nụ cười ấy. Em thích anh, thích cái cảm giác anh mang lại, không phải anh thì cũng không phải là ai khác. Còn anh thì trả lời rằng: Anh không biết, cái gì cũng không biết. Không biết thích vì điều gì, thích từ khi nào, chỉ biết rằng mình thích thế thôi…

Tình yêu mà, dù chỉ nghe được giọng nhau mỗi đêm, nghe tiếng cười, cả những tiếng thở dài khi một trong hai vô tình nhắc đến tương lai. Một chút buồn, một chút hy vọng nhưng lại có vài chút lo sợ. Sợ rằng lỡ tính trước lại bước không qua, lại vô tình lạc mất nhau một ngóc ngách nào đó trên chặng đường còn lại. Chúng ta hay bảo nhau rằng: Chuyện ngày mai cứ để mai tính, hôm nay mình cứ vui trọn vẹn. Ngày mai ấy, nếu vô tình em/anh có yêu người khác thì người còn lại cũng sẽ vui vẻ để đối phương ra đi. Đơn giản vì, đoạn đường còn dài, cứ để mọi chuyện thuận theo lẽ tự nhiên…

Có những cuộc trò chuyện chỉ trong im lặng, im lặng nghe tiếng thở của nhau, chẳng cần nói gì chắc người kia cũng hiểu nỗi nhớ nó quay quắt đến nhường nào. Đặc thù công việc anh phải đi tiếp khách, có những hôm tận khuya mới về. Em đợi. Em biết rằng anh sẽ gọi, gọi để nghe thấy tiếng nhau, gọi để thấy ta đang bên cạnh nhau, để biết rằng ta nhớ nhau như thế nào. Những lúc anh trách số phận sao quá trớ trêu, sao em và anh không được ở cạnh nhau, cùng sống chung thành phố để có thể gặp nhau sớm hơn, như thế có lẽ mọi chuyện đã khác.



Có những hôm em chỉ im lặng dạ, vâng, im để nghe anh nói, thỉnh thoảng anh ngủ quên còn em thì sụt sùi nghe anh thở rồi tắt máy. Lúc ấy chỉ ước sao có thể chui vào điện thoại, đến bên anh. Em sẽ chẳng ngần ngại gì ôm chầm lấy anh mà òa khóc, để nỗi nhớ bấy lâu nay được vỡ tung, hoặc dĩ có nơi nào đó để em hét thật to rằng: Em nhớ anh!

Mỗi đêm sau khi kết thúc cuộc “hẹn hò” thường lệ em bỗng thấy mình dường như yêu anh nhiều hơn, khao khát được ở bên nhau nhiều hơn, và… lo sợ mất anh nhiều hơn... Anh bị đau. Em lo lắng. Anh phì cười rồi lại hỏi vu vơ: “Ở xa thì quan tâm anh vậy, không biết sau ở cạnh nhau có thế không, hay lại vứt anh lăn lóc…” chả quên đính kèm tiếng thở dài hàng ngàn cây số.

“Nếu ngày ấy mình đừng quen nhau thì ngày nay có đâu buồn đau, những khi mình xa nhau có đâu buồn đau…”


Câu hát trong bài hát kỷ niệm mà anh hay ghi âm rồi gửi mail cho em nghe. Lời bài hát buồn nhưng đó là cả một kỷ niệm đẹp, ký ức vui mà mình hay trêu nhau những lúc trò chuyện. Anh biết không. Em hy vọng một ngày đẹp trời nào đó, sẽ nhanh thôi mình sẽ lại ở bên nhau, sẽ không phải để thời gian trôi qua vô ích, để không phải nuối tiếc mà nói “Giá như” nhiều như bây giờ.

Tuần sau sinh nhật anh rồi, anh bảo trước giờ sinh nhật hay lễ lộc gì cũng chỉ toàn một mình, chẳng có chút kỷ niệm nào là đáng nhớ. Em lại ước, ước có phép nhiệm màu nào cho em được gần anh ngày hôm đấy, chắc hẳn anh phải hạnh phúc lắm đây…! Yêu xa giống như một con dao hai lưỡi, nếu dung hòa, tin tưởng nhau, cùng nhau cố gắng thì tình viên mãn, còn ngược lại thì chắc ai cũng hiểu…

Anh à, dẫu cuộc sống còn nhiều khó khăn. Dẫu con đường mình phải đi còn nhiều cách trở nhưng chỉ cần mình tin nhau thôi, cùng nhau cố gắng, em tin mọi chuyện rồi sẽ ổn. Sau cơn mưa, nắng lên sẽ lại có cầu vồng. Những người yêu nhau rồi sẽ được hạnh phúc cùng nhau. Dù không được bên nhau mỗi ngày, chỉ cần mình luôn hướng đến nhau, tin tưởng nhau mọi thứ cũng chẳng là gì. Khoảng cách sẽ không xa nếu chúng ta xem nhau là tất cả…

Sinh nhật anh, em không thể ở bên anh nhưng lúc nào cũng nghĩ đến anh. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được hết nỗi nhớ trong em. Em tự xếp mình vào điều đặc biệt nhất trong tuổi mới của anh. Kể từ lúc này và mãi về sau. Em yêu anh!

© Mỹ Loan – blogradio.vn

Bài viết tham dự tuyển tập "Viết cho người tôi yêu". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại cảm nhận của mình và chia sẻ lên mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc.


Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top