Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tự khúc tháng 4 và những hoài niệm không tên

2018-04-13 01:31

Tác giả:


blogradio.vn - Tháng 4 về, còn mình em và phố. Chúng mình chẳng đi cùng nhau qua nỗi mùa xuân nên lòng cứ luyến tiếc, để tháng 4 về với con đường nhạt nhòa bước chân đôi lứa, hạnh phúc chẳng được vẹn nguyên. Cứ thế ta để thời khắc trôi qua, kỉ niệm mờ dần, chếnh choáng mùi hương phai nhạt đi theo mây gió. Dẫu vậy, lòng ta vẫn còn vấn vương bao kỉ niệm xưa cũ của ngày xa vắng.

***

blog radio, Tự khúc tháng 4 và những hoài niệm không tên

Đạp xe chầm chậm trên phố Khâm Thiên một buổi chiều đón những tia nắng nhảy nhót trên đường, lặng nghe tiếng gió xạc xào giữa những tầng lá cây cổ thụ, thấy thoáng qua một chị hàng hoa với bó hoa loa kèn trắng, lòng ta bất chợt xốn xang khó tả. Vậy là tháng 4 về rồi sao?

Tháng 3 là tháng của nắng, của gió phương Nam, của cái rét nàng Bân bất ngờ và đột ngột nơi xứ Bắc, là lúc mà mùa xuân đang vội vã đi xa trong vòng quay thời gian chầm chậm, đều đều. Xin gửi vào gió chút tiếc nuối, một chút chạnh lòng, một chút hoài niệm vấn vương lưu luyến để ta đón tháng 4 về qua phố bằng những bông hoa loa kèn trắng tinh khôi trong cái nắng chớm hạ.

Tháng 4 đến với chúng ta đầu tiên qua ánh nắng. Những tia nắng tháng 4 không quá gay gắt, chói chang mà nhẹ nhàng đến lạ. Nó chẳng còn khép mình run rẩy trong cái se lạnh của mùa xuân, từng tia nắng chen qua từng kẽ lá, hàng cây, rồi thắp xuống lòng đường, len lỏi vào từng dòng xe tấp nập mang cho con người ta cảm giác thinh thích vì chút cảm giác ấm nhẹ. Thích nhất cái cảm giác vào mỗi buổi sáng tháng 4 đi trên những con đường quen thuộc của thủ đô thân thương đâu đâu cũng ngập tràn một màu trắng mượt mà của hoa loa kèn trên xe đạp chở đầy hoa hay các gánh hoa nhịp nhàng mà các mẹ, các chị bán hàng rong. Những lúc như thế chỉ muốn dừng lại và ngắm thật lâu cái màu trắng thuần khiết đến lạ, mùi hương phảng phất khiến ta ngẩn ngơ của những đóa loa kèn còn đọng sương sớm.

Có người nói tháng 4 là tháng hạ về. Nhưng với tôi, tháng 4 chỉ là tháng của nắng, của gió, của hoa loa kèn trắng trong, thanh khiết. Tháng 4 còn là tháng của hoài bão, ước mơ, là tháng để thức dậy và bước đi vì tháng 4 là tháng mệt nhoài cho học hành thi cử vì mùa thi đã về, nhất là với những ai cuối cấp. Tháng 4 về, mong cho những cô nàng, anh chàng học trò đã kịp thắp cho mình ngọn lửa trong tim, kịp giữ cho mình những ước mơ tuổi trẻ để có thể mạnh dạn và tự tin sải cánh và chao liệng giữa bầu trời tương lai từ ngưỡng cửa cuộc đời. Đừng mê mải theo những mộng ảo, chớ đắm chìm trong những rối ren, không nên trói mình trong những bộn bề và tính toán. Hãy cứ sống, hãy cứ khát khao, và hãy cứ dấn thân, dẫu là lần đầu tiên trong đời.

blog radio, Tự khúc tháng 4 và những hoài niệm không tên

Tháng 4 về viết nên điệp khúc của những tâm hồn tuổi yêu đương. Nó sẽ là tháng hạnh phúc cho những đôi tình nhân chạm ngõ trái tim của buổi đầu yêu.

Tháng 4 về, còn mình em và phố. Chúng mình chẳng đi cùng nhau qua nỗi mùa xuân nên lòng cứ luyến tiếc, để tháng 4 về với con đường nhạt nhòa bước chân đôi lứa, hạnh phúc chẳng được vẹn nguyên. Cứ thế ta để thời khắc trôi qua, kỉ niệm mờ dần, chếnh choáng mùi hương phai nhạt đi theo mây gió. Dẫu vậy, lòng ta vẫn còn vấn vương bao kỉ niệm xưa cũ của ngày xa vắng.

Tháng 4về mang theo những kỉ niệm nhưng lại mang người ta thương đi mất. Lòng vẫn còn yêu thương, nhưng hạnh phúc ấy đã xa tầm tay. Tháng 4 về, em viết vào trang nhật kí những cảm xúc vụn vặt, xếp vào quá khứ những kí ức vụn vỡ chẳng vui, bỏ lại sau lưng một nỗi nhớ không tên để có thể trải lòng với những yêu thương mới.

Tháng 4 vẫn cho phép ta sống trong kí ức nhưng rồi ta sẽ quên, rồi ta sẽ bỏ lại tất cả để sống tốt cho những giây phút hiện tại và những tháng năm tương lai.

Tháng 4 về, hạnh phúc rồi cũng sẽ quay về với những trái tim yêu thương chân thành, những ai đến với nhau bằng cả tấm chân tình. Tháng 4 về là lúc ta tìm về với niềm yên an. Tôi vẫn âm thầm đón nàng tháng 4 về, lặng nhìn và cảm nhận thời khắc giao mùa của Hà Nội - với biết bao cảm xúc bộn bề, xốn xang về một điều gì đó chẳng thể gọi bằng tên...

© Khánh An – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai

Tình khó phai

Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

Khi mặt trời mỉm cười

Khi mặt trời mỉm cười

Tôi thấy yêu làm sao mặt trời lúc đó, tôi thấy yêu làm sao những buổi sớm mai thật lắng đọng thật nhiều cảm xúc và những nguồn huyết mạch của cuộc sống cứ cuộn trào mãi trong tôi.

Người ơi

Người ơi

Em thích gọi anh là người ơi, chỉ là một tiếng gọi thật ngắn thật nhanh mà chứa đựng trong đó biết bao ân tình biết bao da diết của những tháng năm mình được quen nhau, mình được yêu nhau thật trọn vẹn.

Kí ức muốn lãng quên

Kí ức muốn lãng quên

Kí ức về cậu có lẽ là kí ức đời này tớ muốn quên nhất, cậu cũng có lẽ là người tớ muốn quên nhất...

back to top