Dừa ba ngọn quê tôi
2020-10-31 01:20
Tác giả:
Phùng Văn Định
blogradio.vn - Người lớn trong làng chỉ dẫn thanh niên chằng bó hai ngọn dừa quý giá đó lại để bảo tồn chúng cho tới khi nào dừa không trụ nổi với thời gian thì buông bỏ. Rồi một ngày nào đó, các ngọn dừa còn lại cũng sẽ lặng trôi vào quá khứ. Chúng tôi vẫn luôn nhớ mãi cây dừa của quê hương.
***
Làng quê tôi khác hẳn với những làng quê quanh vùng là dừa trồng nhiều lắm. Hình như nhà nào cũng có một cây dừa thì phải, có nhà còn tới hai, ba cây được trồng trong vườn hoặc ở nơi nào đó khuất xa nhà ở một chút.
Có thể cái thời xưa ơi là xưa địa chủ trồng để phục vụ đời sống sang giàu của họ mà đến khi cải cách ruộng đất thì nông dân được nhà nước lấy cây dừa đó chia phần cho mọi người.
Dừa trồng từ khi nào không biết nhưng chúng tôi lớn lên đã thấy những cây dừa đó cao lớn lắm rồi. Có những cây còn cho cả buồng quả nữa là đằng khác. Người ta trồng xung quanh cái ao làng rộng mênh mông, đi bộ quanh ao một vòng cũng mỏi nhừ chân mà chưa đếm hết.
Những hàng dừa trồng xung quanh bờ ao ấy, có một cây dừa kì lạ thay ra ba ngọn mọc đều và bằng nhau cơ chứ. Nó khác hẳn với những cây dừa khác là hơi lùn hơn một tí. Khi cây mọc cao độ khoảng 1 mét thì nghe đâu ai đó dùng con dao phay sắc lẹm “phập” mấy nhát gì đó cho hả cơn giận thì ngọn dừa đổ xuống chỉ còn lại thân cây đứng thẳng đuột giữa hàng dừa xanh tốt.
Tưởng nó không sống nổi, nào ngờ từ cái chỗ ngọn bị lìa thân cây đó mọc ra ba cái ngọn đều nhau. Do bị thiệt thòi một thời gian nên cây dừa ba ngọn đó không cao lớn như những cây dừa một ngọn.
Dừa ba ngọn cứ âm thầm phát triển với thời gian và cũng lớn dần theo năm tháng với bao cây dừa khác mặc cho sự đổi thanh của cuộc sống. Tưởng người nào đó “phập” cho một nhát rồi dừa mất luôn, nào ngờ vẫn lớn nhanh cùng reo vui xào xạc với gió bốn mùa năm này qua năm khác. Và còn là sự tò mò của nhiều người hiếu kì nơi khác đến ngó nghiêng tìm hiểu.
Đối với chúng tôi, cây dừa ba ngọn ấy như là một điểm đến của quê tôi khi nó đã cao lớn.
Lúc nào, chúng tôi cũng thấy đoàn người đến tham quan. Khi thì ba bốn người, lúc thì vài người. Không biết ai đã thông tin cho mà sao họ kéo nhau về nhiều thế.
Mỗi lần đứng bên này nhìn qua là đã thấy loáng thoáng có bóng người đến bên cây dừa ngước mặt ngó nghiêng rồi chỉ trỏ điều gì đó. Nếu như cứ có nhiều người đến xem như thế này có lẽ một ngày nào đó, cây dừa ba ngọn quê tôi “đội nón” ra đi theo người về xứ lạ mất.
Người xưa nói đúng” ếch chết tại miệng”. Vậy là cái nhóm “xì xào” nào quê tôi đã kể cho ai nghe ở đâu đó nên bây giờ ai cũng sợ cây dừa mất “dấu tích”. Nhưng “quảng bá” cho họ biết thì quê mình mới vinh dự chứ. Đi khắp mọi miền đất nước tới xứ dừa nổi tiếng tận miền Nam dễ gì có được cây dừa như quê tôi.
Cây dừa ba ngọn ấy, tưởng rằng cây không ra hoa kết quả mà chỉ lớn lên cho người ta ngắm. Nào ngờ, ba ngọn cây ấy cũng như những cây dừa khác quê tôi đơm hoa kết quả. Nó không chỉ một ngọn mà có tới cả ba thì mới kì lạ.
Dừa ra hoa rồi kết quả cũng cho quả chíu chít . Chẳng ai bảo ai mà hình như có người chỉ cho cách làm để dừa ra hoa và đậu quả nhiều. Khi những bẹ dừa nhú ra một thẻ hoa từ nách tàu lá một vật giống như một lưỡi lê của khẩu súng AK là nó sắp trổ bông.
Chúng tôi bắc thang tre trèo lên vệ sinh những lá cây của những loài cây khác vương vào cho sạch sẽ để dừa trổ hoa cho nhanh. Bắt những con cóc vàng lên ngọn dừa thả vào đó để cho nó ăn những chú kiến và bọn sâu mọt có ý định đục khoét khi dừa ra hoa.
Thoắt cái thì nõn hoa dừa dài ra như thanh kiếm rồi bung nở. Một thứ hoa ngà ngà, trăng trắng nở ra trông đẹp lắm. Khoảng năm ngày thì xoè hết ra nhiều khóm dài. Hoa dừa nở tách ra tỏa mùi hương thơm quyến rũ loài ong mật ngày đêm xốn xang, rồi rụng trắng quanh gốc cây.
Trên chỗ hoa nở rụng xuống còn lại những quả dừa con con, dần lớn. Ban đầu màu trắng bị ba cái tai bọc lại rồi lú phần dưới màu xanh xanh phát triển dần thành quả dừa. Hình như cũng có những quảbị đen đầu chỗ ba cái tai rụng xuống đất. Chúng tôi nhặt làm quả chơi đánh chuyền. Những quả không rụng mà lớn dần theo năm tháng rồi chúng tôi cũng được thưởng thức khi dừa đã già.
Trèo lên cây dừa ba ngọn hái quả dễ hơn những cây dừa khác bởi cây có thế đứng và ngồi thoải mái hơn. Sản phẩm cuối cùng cũng được thưởng thức. Uống hớp nước dừa đứa nào đứa nấy mát lòng, mát dạ biết nhường nào khi đó là dừa được chúng tôi săn sóc.
Cạo miếng cơm dừa non bỏ vào cái cốc thủy tinh to sao đậm vị ngọt. Tôi vẫn thấy những chú cóc có ích kia ngồi chễm chệ nơi nách tàu dừa khoái chí thưởng thức món ăn khoái khẩu mà chẳng muốn rời xa.
Và cứ thế dừa đung đưa vẫy chào bao thế hệ. Nay, chỉ còn có hai ngọn cao vút từ chỗ chỗ bị chặt cao lên trời cùng với những cây dừa khác sống kiên cường bám đất bờ ao làng quê tôi.
Người lớn trong làng chỉ dẫn thanh niên chằng bó hai ngọn dừa quý giá đó lại để bảo tồn chúng cho tới khi nào dừa không trụ nổi với thời gian thì buông bỏ. Rồi một ngày nào đó, các ngọn dừa còn lại cũng sẽ lặng trôi vào quá khứ. Chúng tôi vẫn luôn nhớ mãi cây dừa của quê hương.
© Phùng Văn Định - blogradio.vn
Xem thêm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
















