Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mình tôi cô đơn trong thành phố

2022-05-24 01:35

Tác giả: Lê La Vỉa Hè


blogradio.vn - Trưởng thành, tự do, cuộc sống tự lập ư? Nếu biết trước cái giá phải trả là sự cô đơn, trách nhiệm với bản thân, tôi đã không muốn mình lớn lên. Chỉ mong được bé lại, được hồn nhiên nghịch ngợm mà không lo đến nỗi buồn.

***

Cứ mỗi lần ở một mình trong căn phòng, tôi lại nhớ cảm giác đứng giữa dòng người ồn ào, tập nấp. Nhưng khi được ở nơi đông người, tôi lại thèm cảm giác được nằm ườn lười biếng trên chiếc giường quen thuộc. Khó hiểu phải không? Không phải là dấu hiệu của rối loạn nhân cách đâu, mà chỉ là cảm giác mệt mỏi, cảm giác của một người đã già trước tuổi thôi.

Cứ mỗi ngày trôi qua, dành đôi chút thời gian ngẫm lại những gì đã trải qua không ít thì nhiều đều là nỗi buồn, biết rằng không có thất bại sẽ chẳng có thành công, tuy mọi thứ là vì đâu? 

Học tập, làm việc, tình yêu, tình bạn hay chỉ là mối quan hệ qua đường, chẳng phải bản thân chúng ta đã nghĩ quá nhiều, hy vọng quá nhiều, tin tưởng cũng không ít. Nhưng rồi để làm gì khi mọi thứ rồi đều bị bỏ lỡ khi đến thời điểm nhất định. Thứ chúng ta sợ, sợ mất đi những thứ quen thuộc, những thứ đã luôn ở bên cạnh chúng ta suốt thời gian vui buồn, hay đơn giản sợ cảm giác hụt hẫng khi vụt mất thứ mình từng nâng niu. Rồi đến khi chỉ còn mình với nỗi cô đơn, trái tim chúng ta lại càng chai sạn hơn, suy nghĩ của chúng ta lại bất cần hơn, sau mỗi lần như vậy, sự mất mát chỉ còn là cảm giác thoáng qua trong suy nghĩ và đơn giản chỉ là  “ừ, mất rồi thì thôi, cũng không quá quan trọng”.

em_13s

Dù ở bất cứ tuổi nào, chúng ta rồi cũng sẽ đi theo một lối mòn, cứ thế đi qua, đi qua những thăng trầm của cuộc sống, sớm đi làm, khuya muộn về đến nhà. Lạc lối, chênh vênh giữa những lựa chọn cho tương lai. 

Bạn đã từng có bao nhiêu lần đứng lưỡng lự ngay trước cửa phòng trọ không muốn mở cửa, không muốn bước qua cánh cửa đó như thể bạn đang cố không bước qua một thế giới khác nơi chỉ có sự im lặng buồn tẻ. Đã có bao lần bạn chỉ mong đường về nhà kéo dài như vô tận, đi mãi chẳng hết, hay lựa chọn một con đường khác so với thường ngày, một con đường chưa từng bước qua để tìm kiếm cảm giác mới nhưng rồi lại lạc lối. Rồi những hôm sớm trời, bạn dậy thật sớm, ra khỏi nhà thật nhanh chỉ để được đi ra khỏi căn phòng buồn tẻ, hòa vào dòng người ùn tắc đang cố ườn mình đến công ty, trường lớp. 

Tôi có người bạn, cũng chia sẻ với nhau nhiều điều trong cuộc sống, vì công việc không thuận lợi, vì vài mối tình tan vỡ, vì những nỗi đau trong quá khứ mà trở nên lạnh lùng hơn, ít nói hơn, bất cần với các mối quan hệ bên ngoài. Thay vì khóc, cậu chỉ cười nhạt cho qua chuyện, hững hờ lướt ánh mắt vô cảm nhìn mọi thứ diễn ra xung quanh rồi lại tập trung vào thế giới riêng của mình. 

Nhìn dáng vẻ của cậu, tôi tự hỏi thời gian qua, cậu đã trải qua những điều gì, cô gái với nét hồn nhiên, luôn tươi cười; giờ lột xác thành một người lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh, góc cạnh; lời nói và hành động dứt khoát, điềm tĩnh. Cuộc sống khiến chúng ta phải thay đổi theo nhiều cách, nó khiến chúng ta gan lỳ, sắt đá hơn nhưng cũng làm chúng ta lạnh lùng, ích kỷ hơn.

ve_-8

Giờ đâu còn là những ngày bé khóc nhè đòi được người bên cạnh dỗ dành, không còn được làm nũng; cũng chẳng còn là đứa nhóc ngây thơ thường mơ được làm siêu nhân hay anh hùng. Rồi đến khi tôi trưởng thành, sẽ xa mái ấm gia đình, để đến với thế giới sô bồ, muôn hình vạn trạng, lạc lõng giữa chốn phồn hoa phố thị, tôi sẽ sợ, sợ vòng xoay của cuộc sống kéo tôi đi xa khỏi những sở thích, đam mê, đi xa khỏi những điều mà tuổi trẻ ước mơ. 

Nhớ lại lúc bé, tôi hay nói dối ba mẹ để được đi chơi, được mua cho cây kẹo, món đồ chơi ưa mình thích, chắc ở đây nhiều bạn cũng từng nói dối một hai lần, khi thì nói rằng hôm nay phải đi học thêm để trốn đi chơi, khi thì bảo phải nộp tiền quỹ lớp nhưng lại nói thừa ra vài chục ngàn để mua cuốn truyện, cái bánh khao bạn bè. Nhưng đến khi đi học Đại học, tôi lại nói dối rằng con đi học vui lắm, con vẫn còn tiền, con ăn đầy đủ lắm, nói dối rằng cuộc sống của mình vẫn ổn. Chỉ là không muốn bất cứ ai phải lo lắng cho chúng ta; hay đơn giản là tôi đã quá mệt mỏi khi phải trả lời các câu hỏi này rồi vì vốn chẳng còn sức lực sau giờ làm việc căng thẳng.

Trưởng thành, tự do, cuộc sống tự lập ư? Nếu biết trước cái giá phải trả là sự cô đơn, trách nhiệm với bản thân, tôi đã không muốn mình lớn lên. Chỉ mong được bé lại, được hồn nhiên nghịch ngợm mà không lo đến nỗi buồn.

Ngẫm lại một chút, là vì đâu mà chúng ta lại cứ quay cuồng với những lo toan cuộc sống mà quên đi những sở thích cá nhân, những niềm vui nho nhỏ khi thư giãn. Chẳng phải là bản thân nghĩ quá nhiều, hy vọng quá nhiều, tin tưởng quá nhiều nhưng rồi lại hụt hẫng khi mọi thứ đều bị bỏ lỡ. 

© Lê La Vỉa Hè - blogradio.vn

Xem thêm: Một tiếng gọi cho tôi cảm giác ấm lòng

Lê La Vỉa Hè

Tớ không có sở thích cố định, tớ sống vì ngày hôm nay và hết mình vì ngày mai. Tớ chỉ muốn cuộc sống không phải lo nghĩ, thả mình theo dòng nước và an toàn ngắm nhìn dòng người đi lại.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top