Phát thanh xúc cảm của bạn !

Để lại ngày cũ chuyện chúng ta

2021-11-26 01:20

Tác giả: Nhân Gian Lưu Tình


blogradio.vn - Chúng ta đều hiểu, câu chuyện năm xưa dẫu đẹp đẽ là thế, trải qua phong hoa tuyết nguyệt, cũng đã sớm vụn nát, chẳng mang nổi thứ gì về hiện tại. Chuyện hợp tan này tốt nhất chính là để yên vị như thế.

***

Để lại những ngày cũ chuyện chúng ta

“Này, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đấy. Tao vừa mới nhận được thiệp mời cưới của Khang nhưng mà tên cô dâu là...”

“Ừ...chuyện dài lắm, ngày khác rảnh nói sau nha”.

An cúp máy với cuộc gọi từ cô bạn đại học, trên tay cũng vô lực cầm tấm thiệp màu xanh ngọc bích thanh lịch.

Trong một quán cà phê đã nhuốm màu cũ kĩ của thời gian và kỷ niệm, Amore thu hút những con người bị mắc kẹt trong quá khứ rõ màu, đến Amore để chọn một góc nhỏ, mặc mình trôi về những ngày đã cũ.

Hôm nay, An lại tìm đến Amore.  

“Chào người đẹp, bữa nay lại nhớ anh à mà ghé qua đây. Đừng như vậy chứ, anh có vợ con rồi, em tương tư mãi cũng không bao giờ có được anh đâu.”

Bắc đột ngột xuất hiện từ phía sau lưng, vỗ vai An một cái khá mạnh. Cách chào hỏi chỉ dành duy nhất cho An. Sau cái vỗ vai, An hoàn hồn về lại với hiện tại. 

Bắc là chủ của quán cà phê này còn An thì chính xác là người đóng góp doanh thu từ những ngày đầu tiên quán mở, không ai ngó ngàng. Hai con người xa lạ cũng trở nên thân quen từ đó. Ngày ấy, khi nghe Bắc tâm sự sắp phải đóng quán, An cũng được coi như người trong ngành, bâng quơ đưa ra vài lời góp ý cho anh. Kết quả, trời không phụ lòng người nỗ lực, Bắc thành công vượt qua ải đầu tiên, rồi được đà xông lên, kiếm được một chỗ đứng nhất định trong cái mảng sớm nở chiều tàn đêm rực rỡ này. 

co_-_don_2

“Biết làm sao bây giờ, anh Bắc cứ đối xử tốt với em thế này thì làm sao em nỡ lòng rời bỏ anh được. Dù cho có bị bong gân, nhất định cũng phải giữ được cốc nước này. Đồ miễn phí ra ngoài đâu dễ kiếm”.

An mân mê cốc nước, khóe miệng hơi cong lên, tỏ vẻ trầm tư say mê nhìn Bắc.

“Dạ đệ đệ biết lỗi rồi ạ, xin đại tỷ hãy thu lại ánh mắt chết người kia, đệ nhận không nổi đâu”.

Bắc biết An đang phàn nàn khéo chuyện dặn nhân viên không được phép nhận tiền nước của cô. Đối với Bắc mà nói, An không khác gì ân nhân của anh nên chút hành động này của anh cũng mong là có thể đáp lễ. Có điều, Bắc không ngờ người tỷ tỷ này của mình cũng rất nghĩa khí, không muốn làm khó nhân viên nên mỗi lần ra về đều âm thầm để tiền lại dưới cốc cà phê.

“Được được rồi, từ lần tới sẽ dặn nhân viên coi tỷ như người bình thường được chưa." Đối diện với ánh nhìn nghiêm túc của của An, Bắc cũng không dám làm trái ý.

An lúc này mới quay trở lại trạng thái bình thường. Hai người trong một khoảnh khắc bỗng rơi vào im lặng. Bắc biết vì sao An đến đây, không phải để chọn một chỗ yên tĩnh làm việc, không phải để chill, càng không phải vì nhớ hương vị cà phê của Amore.

“Tỷ nhận được... rồi à?”

“Ừ. Tuần tới là tổ chức rồi nhỉ. Nghe nói ảnh cưới cũng đã chụp xong rồi, bạn bè đều khen họ trông rất hạnh phúc”.

An khuấy ly cà phê đã nguội lạnh từ bao giờ, đưa mắt nhìn ra xa, vừa hay bắt gặp một đàn chim đang nối đuôi nhau về tổ khi nắng đang dần tàn.

“Thế là hết thật rồi nhỉ?’.

“Tỷ nghĩ xem, nếu lúc đó tỷ ích kỷ nghe theo anh Khang, biết đâu bây giờ tỷ mới là người mặc áo cưới lộng lẫy đó.”

An thở dài, chuyện này vốn không đơn giản như thế. 

co_-_nhau_5

Cô liệu có nên níu giữ anh bằng cách đó. Ủng hộ anh xin ra khỏi ngành. Đó đúng là cách duy nhất, bằng không cô đúng là phải đầu thai lại, sinh ra trong một gia đình bình thường, không có người vướng tiền án tiền sự như cái hiện thực trớ trêu bây giờ. 

Giữa đôi bờ giữ và buông, cô như phát điên vì cảm nhận nhịp đập liên hồi nơi lồng ngực con tim, lại cũng nghe thấy lời khuyên nhủ của lý trí vang vọng bên tai. Đưa chân bước về phía nào cũng không cảm thấy đành lòng. Cô yêu anh nên muốn giữ anh bên mình. Cô thương anh nên không muốn một ngày mai nào đó, anh hối hận vì ở bên cô.

“Tỷ nộp đơn xin chuyển chi nhánh sang Mỹ rồi, cũng được duyệt rồi, đầu tuần tới sẽ bay. Hôm nay đến là để nói một tiếng tạm biệt đệ.”

Bắc hơi bất ngờ với quyết định này của An, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra nguyên do, chỉ nhẹ nhàng hỏi.

“Tỷ có định về nữa không ?”

“Hiện tại thì chưa chắc lắm. Có lẽ là một hai năm tới hoặc cũng có thể…”

Chào tạm biệt và nhờ Bắc chuyển hộ phong bì tiền mừng, An vẫy tay rời đi, ngang qua quầy gọi đồ uống, không quên nói với mấy bạn nhỏ nhân viên.

“Chị đi đây, từ giờ chắc không còn làm khó tụi em được nữa rồi.” Nhìn đôi mắt mở to ngây ngốc không hiểu gì, cô lại thấy có chút thành tựu.

“Thôi được rồi, không cần tiễn nữa đâu. Tỷ đây quen đi một mình rồi”.

Cô quay sang nói với Bắc

“Tỷ, bảo trọng”.

Bắc dừng lại ở cửa nói với theo, nhìn theo bóng lưng cô lên xe một mình thấy có chút thương tâm. Ông trời ưu ái cho cô xinh đẹp, giỏi giang, tài hoa rồi để cô một mình chiến đấu, hồng nhan qua gió sương, mạnh mẽ đến mấy, cuối cùng vẫn lộ ra bản chất là bông hoa cần được nâng niu. Đến bao giờ người kỵ sĩ đó mới xuất hiện?

anh_-_5

Trong khoảnh khắc đưa mắt qua ô cửa xe, nhìn lại về vị trí ban nãy, An như thấy mình đang quay trở lại ngày hôm ấy, cũng chính tại nơi đó, hai người chọn dừng lại.

“Em suy nghĩ kỹ rồi. Chúng ta dừng lại đi.”

“Anh sẽ xin ra khỏi ngành.”

“Đừng. Đó là ước mơ lớn nhất của anh. Đừng vì một người mới ngang qua là em mà từ bỏ.”

Đã có lúc em từng ước, giá như ngày đó, bước chân cuối cùng chấm dứt khoảng cách giữa hai chúng ta, em kiên định lùi về sau. Trong giây phút run lên vì sợ khi bị cướp đuổi theo, chạy thục mạng rồi bị dồn vào ngõ cụt, nhận ra mình bấy lâu nay mình trơ trọi giữa nơi đất khách, em vẫn sẽ dùng chút mạnh mẽ cuối cùng mà không ngả vào lòng anh.

Chúng ta hình như đã chẳng còn trẻ nữa để cố chấp chuyện lí do hợp lý, người kia có đồng ý hay không. Anh có đôi phần sửng sốt, bàng hoàng rồi rơi vào im lặng. Ánh mắt hiện lên nửa phần tức giận nhưng cũng nhanh chóng thu lại. 

Em hiểu bản tính điềm tĩnh này của anh không phải ngày một ngày hai mà nên. Anh vẫn tận tình đưa em về đến trước cổng nhà, định xuống xe trước để mở cửa ân cần như những ngày thường. Em vội ngăn anh lại, nói giờ em không dám nhận sự chăm sóc này của anh nữa rồi. Anh mím môi, tay vô thức đưa lên nắm chặt vô lăng xe, nói tạm biệt, dặn em bảo hộ bản thân cho tốt như điều tốt đẹp cuối cùng.

Những ngày về sau, nắng ráo hay mưa rào, xuân ấm hay đông lạnh, an yên hay náo nhiệt, đều là chuyện đáng để chúc mừng. Ít nhất, khi ngày mới gõ cửa, ngước mặt lên chúng ta vẫn sẽ nhìn thấy bầu trời, chân vẫn bước đều cùng nhịp thở. Ít nhất, chúng ta vẫn kiên định tiến về phía trước. 

Anh rồi đã gặp gỡ những người xuất chúng hơn em. Em sau đó cũng thu dọn tư trang của mình, lặng lẽ rời đi. Dù chuyện này hẳn sẽ tốn chút thời gian nhưng ngần ấy những hạnh phúc ngày cũ, rồi cũng tự giác lui về sau, không làm phiền chúng ta của hiện tại.

Ký ức có nhau thuở ấy là lay động nhân gian nhất, nên chúng ta chọn nhìn và lướt qua, không để tim kịp đau vì đã bỏ lỡ. Năm đó anh là người em thương nhiều hơn tất cả, nên em chọn rời đi và quên lãng, không để sự ích kỷ kịp làm tổn thương người vì cố chấp giữ. 

co_-_don_12

Trên đời này, có nhiều chuyện chúng ta cẩn thận an bài cho nó một vị trí bên vệ đường quá khứ. Một sáng gió mùa chợt về, một trưa lá bỗng rụng tơi tả, một chiều cơn mưa chợt đến, một đêm trăng bỗng tròn đầy, lỡ bước chân lên trên chuyến xe khứ hồi, chúng ta sẽ chọn tốc hành lướt qua vì không còn muốn dừng lại bới tung ngày cũ. 

Chúng ta đều hiểu, câu chuyện năm xưa dẫu đẹp đẽ là thế, trải qua phong hoa tuyết nguyệt, cũng đã sớm vụn nát, chẳng mang nổi thứ gì về hiện tại. Chuyện hợp tan này tốt nhất chính là để yên vị như thế. 

Một chiều thu trong lành, trời hơi se lạnh và khoan khoái lòng người, Hà Nội lâu lắm rồi mới có một ngày thu đẹp cổ điển như thế. Tại sân bay Nội Bài, một cô gái bước lên máy bay đầu không ngoảnh lại, để lại mọi câu chuyện. Tại trung tâm tiệc cưới xa xỉ nhất Hà thành T.A Palace, có một chàng thanh niên điển trai ngời ngời phong độ, hôm nay trở thành chú rể của người ta. 

Chiếc phong bì cưới có dòng chữ nắn nót “Chúc anh và cô ấy giai kỳ như mộng, một đời hạnh phúc” cũng được chuyển đến tận tay chủ nhân. Một người mãi mãi ở lại, một người nhất nhất rời đi. Tựa như đường tiệm cận, ngỡ như rất gần đối phương, vậy mà chạy mãi vẫn không thể hòa vào làm một nên chọn rẽ ngang, không nhập nhằng nữa.

© Nhân Gian Lưu Tình - blogradio.vn

Xem thêm: Để bên anh em đánh đổi cả cuộc đời

Nhân Gian Lưu Tình

Ngôn từ này hi vọng có thể làm nhẹ nỗi lòng bạn đôi chút, cùng bạn đi qua tháng năm cuộc đời, quay lại vẫn mỉm cười như xưa

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Cảm ơn mẹ vì tất cả

Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.

Những kẻ mộng mơ

Những kẻ mộng mơ

Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.

Thanh xuân của tôi

Thanh xuân của tôi

Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.

Mây đợi ai nơi ấy

Mây đợi ai nơi ấy

Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.

Giá như...

Giá như...

Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985

Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.

Crush

Crush

Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.

Người thầm lặng 20/10

Người thầm lặng 20/10

Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?

Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.

Lá thư tình không gửi

Lá thư tình không gửi

Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.

back to top