Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vẫn thương người nhưng chẳng còn yêu nữa

2022-01-20 01:25

Tác giả: Nhân Gian Lưu Tình


blogradio.vn - Chuyện của con tim ấy mà, nó đâu dễ hiểu như lý trí được. Tình yêu này, khi bước vào hay đi ra, cô chưa từng hối hận, chỉ xót xa vì thời không sai lệch. Giá như có thể đợi anh ở trạm kế tiếp, có lẽ đã có hạnh phúc. Nhưng mà, trên đời này, hai chữ giá như mãi là giấc mộng của những kẻ không cẩn thận đánh mất đi một điều quý giá nơi con tim mà thôi. Một nghìn một trăm chín mươi kilomet là khoảng cách cô và anh để lại tình yêu đầu tiên của mình.

***

 

“Chúng ta... dừng lại đi.” 

Bên kia đầu dây, tiếng Ngọc sụt sùi. Bây giờ là 1 giờ sáng, cô ấm ức ngồi sụp xuống trước cửa phòng, chiếc chìa khóa bị gãy an vị nằm trong ổ khóa.

“Ngọc, nói anh nghe có chuyện gì.” 

Lâm giấu đi vài điều mất mát nơi con tim, nhẹ nhàng lo lắng hỏi lại cô.

Ngọc không nói thêm gì, chỉ truyền lại tiếng nấc. 

“Đợi anh.” 

Lâm cúp máy, vội lên mạng, tìm đặt chuyến bay sớm nhất ra Hà Nội. Ngoài đầu ngõ, tiếng rao “Ai xôi lạc bánh khúc đây” của chú bán hàng rong quen thuộc vang lên trong đêm xáo động của Sài Gòn. 

Lâm vừa đặt chân xuống sân bay, một cơn gió lạnh ùa đến, phả vào bên tai, nghe thấy thanh âm của gió đầu mùa. Lâm không kịp lường trước điều này, cảm nhận rõ ràng vị lạnh bòn rút dần hơi ấm của bản thân.

Lâm bắt vội một chiếc taxi bên ngoài cổng, đưa cho chú tài xế địa chỉ nhà cô rồi lại bấm gọi dãy số quen thuộc trong máy. Ngồi trong xe, Lâm thấy tim mình đập liên hồi, bình thường giờ này cô vẫn đang còn ở nhà. Những cuộc gọi đi chỉ nghe âm thanh tút tút trải dài.

hen-_ho_46

Chú lái xe thấy Lâm trông có vẻ thấp thỏm, đoán anh có vẻ đang rất vội nên cũng tập trung len lỏi trong hàng xe đang nối đuôi nhau sớm đầu tuần, chỉ trực chờ có khoảng trống liền nhanh chóng lấp vào. 

“Cậu vào tìm người thương à?”. 

Đèn đỏ dừng khá lâu, chú tài xế trên đầu đã lấm tấm vài sợi tóc bạc nhìn qua gương chiếu hậu, bâng quơ hỏi như để xóa đi cái không khí im lìm lạnh ngắt trong xe.

 

“Dạ. Mà sao chú biết hay vậy.” 

Lâm nhẹ thở dài một hơi, lấy lại sự bình tĩnh ngày thường vốn có đáp lại.

“Chú lái xe ở đây cũng ngót nghét hai chục năm rồi, nhìn cái bản năng lo lắng của cậu là chú đoán được. Cái vội vã của những người như cậu đặc biệt lắm, người ngoài nhìn vào thấy thương, còn người trong cuộc thì lại không biết gì.”

“Nếu người ta biết, có khi nào sẽ thay đổi suy nghĩ không chú nhỉ?”.

“Khó nói lắm cháu à, còn xem hai đứa thương nhau nhiều không. Nếu là yêu thì tốt rồi, nhưng chỉ là cảm động nhất thời, vậy thì cũng không nên cầu.”

“Dạ”. 

Lâm nhìn ra bên ngoài cửa kính, chắc nhẩm cũng sắp đến nhà cô rồi.

hen_-_ho_37

Đứng trước cửa phòng Ngọc, nhìn thấy ổ khóa lúc này, Lâm cũng đoán được đôi phần chuyện tối qua, càng thêm đôi phần lo lắng. Hôm qua cô hẳn đã rất tủi thân mới phải làm thế. Lâm gọi đến công ty cô, xác nhận được cô vẫn đi làm bình thường mới an tâm phần nào.

“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Một câu nói này, Lâm đã đợi ở trước cổng công ty cả một ngày trời, đợi đến khi cô tan ca.

Nhìn Lâm đứng trước mặt mình lúc này, Ngọc tuy cũng đoán trước được khi nhìn số lần cuộc gọi nhỡ, nhưng trái tim cô cũng có chút dao động. Cô không nói gì, chỉ giơ tay đưa chiếc chìa khóa xe cho Lâm, ngầm đồng ý. 

Ngọc ngồi ở phía sau, đôi tay đã không còn vòng qua siết lấy eo Lâm như những ngày còn bên nhau sớm chiều trước đó. Lần cuối cô vớt vát được hơi ấm nơi đó, có lẽ cũng đã gần một năm trước rồi. Gió chiều đầu đông thêm vài phần lạnh giá khi đôi tay lạnh, chẳng còn nhẹ lòng khao khát hơi ấm từ ai đó.

Lâm dừng lại ở quán cà phê quen thuộc của hai người. Đó là một quán cà phê đầu cầu Chương Dương. Dù đã ngót nghét nửa thập kỷ, nhưng lại được chủ quán rất để tâm chăm sóc, lần nào cũng khiến những người mới đến đây lần đầu cảm thấy mọi thứ ở đây rất mới, duy chỉ có nước uống luôn giữ được nguyên vị.

“Hôm qua em không vào được nhà sao?”

“Vâng. Em nghỉ qua đêm ở khách sạn gần nhà. Giờ đó cũng không tìm được người sửa khóa.”

“Chuyện hôm qua,...”

“Chuyện tối qua, là em nghiêm túc đó. Em chán ngấy với việc nhìn người mình thương qua màn hình điện thoại, lúc nào cũng tự nhủ mình đã có người yêu nhưng người ấy cách em mấy ngàn cây số.” 

lang_-_nghe

Ngọc bình tĩnh trả lời Lâm, đoán anh cũng vì chuyện này mới kiên trì cả ngày nay. Những lời này, cô chưa từng nghĩ trước đó, giờ không một chút ngập ngừng, suôn sẻ nói ra trước mặt anh. 

“Đợi anh thêm ba tháng nữa thôi, được không? Dự án này kết thúc, anh sẽ ra chi nhánh ngoài này của công ty làm việc.” 

Lâm cầm lấy đôi tay của Ngọc. Đã lâu rồi, anh để đôi tay ấy bơ vơ ở nơi này, trong lòng trào lên một nỗi bứt rứt.

“Em xin lỗi. Em vẫn thương anh nhưng không còn yêu anh như cái ngày đầu nữa. Em thật sự thấy mệt rồi.” 

Ngọc rút tay lại, hai tay tự nắm chặt, rồi giấu nhẹm trong lớp áo khoác, đầu khẽ lắc, ánh mắt ba phần cầu xin, bảy phần day dứt. Mắt cô trở nên ấm nóng khi hai giọt nước mắt chực chờ rơi xuống nơi đôi má đã ửng hồng vì lạnh.

Lâm nuốt ngược cái ý định thuyết phục cô đợi anh qua mùa đông này. Anh hiểu ra mình đã đưa cô một cành hồng đầy gai, mê hoặc cô bằng giấc mộng màu đỏ rực rỡ, không hề biết rằng cô ôm ấp đóa hoa đó ở nơi lồng ngực trái, gai làm trái tim xước, nồng nàn cũng không giữ được mấy hồi. 

“Anh hiểu rồi. Tối nay em về nhà đi. Khóa nhà anh cho thợ sửa rồi.” 

Lâm để lại trên bàn chìa khóa mới, sau đó khoác balo rời đi.

ben_-_nahu_10

Ráng chiều bên cầu Chương Dương đổ sắc tím. Ngọc ngờ ngợ ngửi thấy cái ngày mình còn vững tin lắm vào những chuyện phi thường, rằng khoảng cách địa lý chẳng thể nào đẩy cô và Lâm đi đến nông nỗi ngày hôm nay. Leeving vẫn là chốn lui về lý tưởng cho những đôi tình nhân, còn cô ngờ nghệch chấp nhận chuyện tình cảm của mình đã cạn như ly machiato cuối ngày, chỉ vương lại lớp bọt trắng tơ thương mỏng manh. Và cũng chỉ có thế.

Cô chẳng rõ từ khi nào, nơi con tim mình đã không còn cảm nhận được hơi ấm bên anh nữa. Có lẽ sau những tối đi đi về về một mình, những lúc nhìn người ta tay trong tay ngày lễ, rồi đôi ba lần hai người vô cớ cãi vã. Hay một ngày khi đã đủ mỏi mệt với những điều bên ngoài, trở về nhà, cô lại trần chuồng thấy mình lẻ loi dù trước đó, còn cười nói từ chối với bao người “Em có người thương rồi.”

Cô ôm trong mình trái tim sưng dần với sự tủi thân. Những lí do ban đầu tìm đến nhau nay chạy trốn đi sạch sẽ, tìm mãi cũng không thấy bóng dáng đâu nữa. Cảm xúc cứ như lẽ thường tình, dần dà phai nhòa đi.

Thừa nhận rằng, sau những rạn vỡ nhỏ nhặt đó, cô và anh cũng từng bước rời khỏi quỹ đạo ngày gật đầu đi bên nhau. Sự chân thành ngày gặp gỡ, giờ cô không diễn nổi nữa, bất lực buông xuôi, khao khát trở lại là chính mình, để được tự do như cánh chim trời khi mặt trời ló rạng. Rời xa tổ ấm từng xây xây dựng dựng, một mình vùng vẫy. 

yeu_134

Ngọc nhìn bóng Lâm lên chiếc taxi, hòa vào dòng xe, vượt cầu Chương Dương, biến thành chấm sáng nhỏ rồi biến mất hoàn toàn. Khi chúng ta hết yêu, cô mong cầu một kết thúc êm đẹp, giữ lại sự tử tế sau cùng. 

Chuyện của con tim ấy mà, nó đâu dễ hiểu như lý trí được. Tình yêu này, khi bước vào hay đi ra, cô chưa từng hối hận, chỉ xót xa vì thời không sai lệch. Giá như có thể đợi anh ở trạm kế tiếp, có lẽ đã có hạnh phúc. Nhưng mà, trên đời này, hai chữ giá như mãi là giấc mộng của những kẻ không cẩn thận đánh mất đi một điều quý giá nơi con tim mà thôi. Một nghìn một trăm chín mươi kilomet là khoảng cách cô và anh để lại tình yêu đầu tiên của mình.

© Nhân Gian Lưu Tình - blogradio.vn

Xem thêm: Nếu anh vẫn cô đơn vậy có thể nắm tay em được không? | Radio Tình yêu

Nhân Gian Lưu Tình

Ngôn từ này hi vọng có thể làm nhẹ nỗi lòng bạn đôi chút, cùng bạn đi qua tháng năm cuộc đời, quay lại vẫn mỉm cười như xưa

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Trái đất hình tròn mà sao mãi em chẳng gặp lại anh. Người ta nói nếu hai người là của nhau thì đi một vòng cũng sẽ quay về bên nhau, có lẽ em và anh mãi chẳng phải là của nhau. Nếu có gặp lại chắc có lẽ cũng như người xa lạ phải không anh?

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Mô hình tính cách Big Five này nói rằng tính cách có 5 yếu tố cốt lõi: Cởi mở, Tận tâm, Hướng ngoại, Dễ chịu và Bất ổn cảm xúc.

Vòng tròn hiu quạnh

Vòng tròn hiu quạnh

Diệu cũng nhận ra vì sao mẹ cô nói những bài học của sách vở là cần thiết, nhưng những bài học của cuộc đời lại vô cùng quan trọng và sẽ giúp con người ta học được nhanh hơn, dễ cảm thấu hơn và dễ đối mặt hơn với biết bao chuyện lớn nhỏ của cuộc đời sau này.

Gửi tôi của những tháng ngày thanh xuân

Gửi tôi của những tháng ngày thanh xuân

Hình như, có những thứ vẫn luôn nguyên vẹn như vậy đấy cậu nhỉ? Chỉ có tôi là nghĩ nó thay đổi thôi.

Tình chung

Tình chung

Tôi, một gã khờ yêu thơ, Thuở ấy tương tư mối tình hờ Trọn lòng thương nhớ dáng em xinh

Phóng viên tài chính Mỹ: Đây là lời khuyên tài chính tốt nhất tôi nghe được trong năm nay

Phóng viên tài chính Mỹ: Đây là lời khuyên tài chính tốt nhất tôi nghe được trong năm nay

Để tiết kiệm tiền, các chuyên gia tài chính khuyên bạn nên bắt đầu với 5 điều này, nếu không bạn sẽ hối hận về sau.

back to top