Vẫn thương người nhưng chẳng còn yêu nữa
2022-01-20 01:25
Tác giả: Nhân Gian Lưu Tình
blogradio.vn - Chuyện của con tim ấy mà, nó đâu dễ hiểu như lý trí được. Tình yêu này, khi bước vào hay đi ra, cô chưa từng hối hận, chỉ xót xa vì thời không sai lệch. Giá như có thể đợi anh ở trạm kế tiếp, có lẽ đã có hạnh phúc. Nhưng mà, trên đời này, hai chữ giá như mãi là giấc mộng của những kẻ không cẩn thận đánh mất đi một điều quý giá nơi con tim mà thôi. Một nghìn một trăm chín mươi kilomet là khoảng cách cô và anh để lại tình yêu đầu tiên của mình.
***
“Chúng ta... dừng lại đi.”
Bên kia đầu dây, tiếng Ngọc sụt sùi. Bây giờ là 1 giờ sáng, cô ấm ức ngồi sụp xuống trước cửa phòng, chiếc chìa khóa bị gãy an vị nằm trong ổ khóa.
“Ngọc, nói anh nghe có chuyện gì.”
Lâm giấu đi vài điều mất mát nơi con tim, nhẹ nhàng lo lắng hỏi lại cô.
Ngọc không nói thêm gì, chỉ truyền lại tiếng nấc.
“Đợi anh.”
Lâm cúp máy, vội lên mạng, tìm đặt chuyến bay sớm nhất ra Hà Nội. Ngoài đầu ngõ, tiếng rao “Ai xôi lạc bánh khúc đây” của chú bán hàng rong quen thuộc vang lên trong đêm xáo động của Sài Gòn.
Lâm vừa đặt chân xuống sân bay, một cơn gió lạnh ùa đến, phả vào bên tai, nghe thấy thanh âm của gió đầu mùa. Lâm không kịp lường trước điều này, cảm nhận rõ ràng vị lạnh bòn rút dần hơi ấm của bản thân.
Lâm bắt vội một chiếc taxi bên ngoài cổng, đưa cho chú tài xế địa chỉ nhà cô rồi lại bấm gọi dãy số quen thuộc trong máy. Ngồi trong xe, Lâm thấy tim mình đập liên hồi, bình thường giờ này cô vẫn đang còn ở nhà. Những cuộc gọi đi chỉ nghe âm thanh tút tút trải dài.
Chú lái xe thấy Lâm trông có vẻ thấp thỏm, đoán anh có vẻ đang rất vội nên cũng tập trung len lỏi trong hàng xe đang nối đuôi nhau sớm đầu tuần, chỉ trực chờ có khoảng trống liền nhanh chóng lấp vào.
“Cậu vào tìm người thương à?”.
Đèn đỏ dừng khá lâu, chú tài xế trên đầu đã lấm tấm vài sợi tóc bạc nhìn qua gương chiếu hậu, bâng quơ hỏi như để xóa đi cái không khí im lìm lạnh ngắt trong xe.
“Dạ. Mà sao chú biết hay vậy.”
Lâm nhẹ thở dài một hơi, lấy lại sự bình tĩnh ngày thường vốn có đáp lại.
“Chú lái xe ở đây cũng ngót nghét hai chục năm rồi, nhìn cái bản năng lo lắng của cậu là chú đoán được. Cái vội vã của những người như cậu đặc biệt lắm, người ngoài nhìn vào thấy thương, còn người trong cuộc thì lại không biết gì.”
“Nếu người ta biết, có khi nào sẽ thay đổi suy nghĩ không chú nhỉ?”.
“Khó nói lắm cháu à, còn xem hai đứa thương nhau nhiều không. Nếu là yêu thì tốt rồi, nhưng chỉ là cảm động nhất thời, vậy thì cũng không nên cầu.”
“Dạ”.
Lâm nhìn ra bên ngoài cửa kính, chắc nhẩm cũng sắp đến nhà cô rồi.
Đứng trước cửa phòng Ngọc, nhìn thấy ổ khóa lúc này, Lâm cũng đoán được đôi phần chuyện tối qua, càng thêm đôi phần lo lắng. Hôm qua cô hẳn đã rất tủi thân mới phải làm thế. Lâm gọi đến công ty cô, xác nhận được cô vẫn đi làm bình thường mới an tâm phần nào.
“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Một câu nói này, Lâm đã đợi ở trước cổng công ty cả một ngày trời, đợi đến khi cô tan ca.
Nhìn Lâm đứng trước mặt mình lúc này, Ngọc tuy cũng đoán trước được khi nhìn số lần cuộc gọi nhỡ, nhưng trái tim cô cũng có chút dao động. Cô không nói gì, chỉ giơ tay đưa chiếc chìa khóa xe cho Lâm, ngầm đồng ý.
Ngọc ngồi ở phía sau, đôi tay đã không còn vòng qua siết lấy eo Lâm như những ngày còn bên nhau sớm chiều trước đó. Lần cuối cô vớt vát được hơi ấm nơi đó, có lẽ cũng đã gần một năm trước rồi. Gió chiều đầu đông thêm vài phần lạnh giá khi đôi tay lạnh, chẳng còn nhẹ lòng khao khát hơi ấm từ ai đó.
Lâm dừng lại ở quán cà phê quen thuộc của hai người. Đó là một quán cà phê đầu cầu Chương Dương. Dù đã ngót nghét nửa thập kỷ, nhưng lại được chủ quán rất để tâm chăm sóc, lần nào cũng khiến những người mới đến đây lần đầu cảm thấy mọi thứ ở đây rất mới, duy chỉ có nước uống luôn giữ được nguyên vị.
“Hôm qua em không vào được nhà sao?”
“Vâng. Em nghỉ qua đêm ở khách sạn gần nhà. Giờ đó cũng không tìm được người sửa khóa.”
“Chuyện hôm qua,...”
“Chuyện tối qua, là em nghiêm túc đó. Em chán ngấy với việc nhìn người mình thương qua màn hình điện thoại, lúc nào cũng tự nhủ mình đã có người yêu nhưng người ấy cách em mấy ngàn cây số.”
Ngọc bình tĩnh trả lời Lâm, đoán anh cũng vì chuyện này mới kiên trì cả ngày nay. Những lời này, cô chưa từng nghĩ trước đó, giờ không một chút ngập ngừng, suôn sẻ nói ra trước mặt anh.
“Đợi anh thêm ba tháng nữa thôi, được không? Dự án này kết thúc, anh sẽ ra chi nhánh ngoài này của công ty làm việc.”
Lâm cầm lấy đôi tay của Ngọc. Đã lâu rồi, anh để đôi tay ấy bơ vơ ở nơi này, trong lòng trào lên một nỗi bứt rứt.
“Em xin lỗi. Em vẫn thương anh nhưng không còn yêu anh như cái ngày đầu nữa. Em thật sự thấy mệt rồi.”
Ngọc rút tay lại, hai tay tự nắm chặt, rồi giấu nhẹm trong lớp áo khoác, đầu khẽ lắc, ánh mắt ba phần cầu xin, bảy phần day dứt. Mắt cô trở nên ấm nóng khi hai giọt nước mắt chực chờ rơi xuống nơi đôi má đã ửng hồng vì lạnh.
Lâm nuốt ngược cái ý định thuyết phục cô đợi anh qua mùa đông này. Anh hiểu ra mình đã đưa cô một cành hồng đầy gai, mê hoặc cô bằng giấc mộng màu đỏ rực rỡ, không hề biết rằng cô ôm ấp đóa hoa đó ở nơi lồng ngực trái, gai làm trái tim xước, nồng nàn cũng không giữ được mấy hồi.
“Anh hiểu rồi. Tối nay em về nhà đi. Khóa nhà anh cho thợ sửa rồi.”
Lâm để lại trên bàn chìa khóa mới, sau đó khoác balo rời đi.
Ráng chiều bên cầu Chương Dương đổ sắc tím. Ngọc ngờ ngợ ngửi thấy cái ngày mình còn vững tin lắm vào những chuyện phi thường, rằng khoảng cách địa lý chẳng thể nào đẩy cô và Lâm đi đến nông nỗi ngày hôm nay. Leeving vẫn là chốn lui về lý tưởng cho những đôi tình nhân, còn cô ngờ nghệch chấp nhận chuyện tình cảm của mình đã cạn như ly machiato cuối ngày, chỉ vương lại lớp bọt trắng tơ thương mỏng manh. Và cũng chỉ có thế.
Cô chẳng rõ từ khi nào, nơi con tim mình đã không còn cảm nhận được hơi ấm bên anh nữa. Có lẽ sau những tối đi đi về về một mình, những lúc nhìn người ta tay trong tay ngày lễ, rồi đôi ba lần hai người vô cớ cãi vã. Hay một ngày khi đã đủ mỏi mệt với những điều bên ngoài, trở về nhà, cô lại trần chuồng thấy mình lẻ loi dù trước đó, còn cười nói từ chối với bao người “Em có người thương rồi.”
Cô ôm trong mình trái tim sưng dần với sự tủi thân. Những lí do ban đầu tìm đến nhau nay chạy trốn đi sạch sẽ, tìm mãi cũng không thấy bóng dáng đâu nữa. Cảm xúc cứ như lẽ thường tình, dần dà phai nhòa đi.
Thừa nhận rằng, sau những rạn vỡ nhỏ nhặt đó, cô và anh cũng từng bước rời khỏi quỹ đạo ngày gật đầu đi bên nhau. Sự chân thành ngày gặp gỡ, giờ cô không diễn nổi nữa, bất lực buông xuôi, khao khát trở lại là chính mình, để được tự do như cánh chim trời khi mặt trời ló rạng. Rời xa tổ ấm từng xây xây dựng dựng, một mình vùng vẫy.
Ngọc nhìn bóng Lâm lên chiếc taxi, hòa vào dòng xe, vượt cầu Chương Dương, biến thành chấm sáng nhỏ rồi biến mất hoàn toàn. Khi chúng ta hết yêu, cô mong cầu một kết thúc êm đẹp, giữ lại sự tử tế sau cùng.
Chuyện của con tim ấy mà, nó đâu dễ hiểu như lý trí được. Tình yêu này, khi bước vào hay đi ra, cô chưa từng hối hận, chỉ xót xa vì thời không sai lệch. Giá như có thể đợi anh ở trạm kế tiếp, có lẽ đã có hạnh phúc. Nhưng mà, trên đời này, hai chữ giá như mãi là giấc mộng của những kẻ không cẩn thận đánh mất đi một điều quý giá nơi con tim mà thôi. Một nghìn một trăm chín mươi kilomet là khoảng cách cô và anh để lại tình yêu đầu tiên của mình.
© Nhân Gian Lưu Tình - blogradio.vn
Xem thêm: Nếu anh vẫn cô đơn vậy có thể nắm tay em được không? | Radio Tình yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu