Chúng ta cuối cùng vẫn là bỏ lỡ
2021-11-24 01:25
Tác giả: Nhân Gian Lưu Tình
blogradio.vn - Cầm lá thư trên tay, Trường lao vội ra khỏi nhà, hoang mang chạy đi tìm cô. Đèn đỏ chuyển xanh, nơi ngã tư nhộn nhịp, cô trên chiếc taxi, rời xa anh cùng thành phố này. Cuối cùng, họ vẫn không kịp tìm thấy nhau, cuối cùng, anh vẫn không thể nói “Hãy để anh cùng em đi qua khó khăn này. Chúng ta sinh lão bệnh tử, một đời không xa”.
***
Trường thu xếp công việc bận bịu của một trưởng phòng trong một công ty nước ngoài, ưu tiên hoàn thành những công việc gấp rút trước khi buổi sáng nay kết thúc. Trước giờ nghỉ trưa anh lấy lý do có việc cá nhân phát sinh, tỏ vẻ khẩn khoản xin giám đốc nghỉ nửa ngày chiều. Giám đốc thấy đây là lần đầu cậu xin nghỉ đột xuất như vậy nên cũng không mảy may nghi ngờ gì, ngược lại còn hỏi han có chuyện gì công ty có thể giúp không, nếu có nhất định không được giấu, tôn chỉ của công ty chính là coi nhau như gia đình.
Sau khi xác nhận là chuyện cá nhân anh có thể tự giải quyết, vị giám đốc người Canada nhanh chóng ký duyệt cho cậu nửa ngày phép như đề nghị. Những lúc như thế này, Trường cảm thấy năm đó quyết định làm việc cho công ty này là hoàn toàn đúng đắn. Cầm tờ đơn chuyển qua cho bộ phận nhân sự hành chính, anh còn có chút day dứt vì làm sếp một phen lo lắng. Song Trường cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ những chuyện như này nữa, chỉ thầm nhủ, ngày mai anh sẽ hoàn trả lại vị nhân viên chăm chỉ ngày nào cho sếp. Bây giờ anh có việc quan trọng cần gấp rút chuẩn bị.
Trường nhanh chóng lái xe về nhà, tranh thủ lúc đợi đèn giao thông liền gọi cho các cửa hàng, sau khi được xác nhận các đơn hàng sẽ được chuyển đến địa chỉ yêu cầu trong vòng ba mươi phút tới, mới an tâm phần nào.
Bên ngoài đường, cơn mưa đầu đông đang bắt đầu đợt đổ kế tiếp, hắt đều lên cửa kính xe, đọng lại thành những giọt mưa long lanh ánh bạc. Lần đầu tiên anh nghĩ chiếc nhẫn cầu hôn kia nếu có chút hạt mưa vương lên, có lẽ sẽ thêm đôi phần xuyến xao.
Hôm nay anh quyết định sẽ cầu hôn người bạn gái đã cùng anh đi qua quãng thời gian năm năm khó khăn qua. Trường tưởng tượng đến khung cảnh tối nay, con tim nơi lồng ngực bắt đầu đập nhanh, lòng bàn tay cầm vô lăng có toát chút mồ hôi. Nhưng miệng thủ thỉ nhỏ với bản thân: “Mày có thể làm được, Trường à. Tự tin lên. Thy sẽ đồng ý thôi mà.”
Về đến nhà, Trường rất nhanh cũng đã nhận được những bưu kiện mình cần. Dạo này dịch vụ giao nhận hàng làm việc có vẻ đã chuyên nghiệp hơn nhiều. Khi đã chắc chắn toàn bộ thứ mình cần đều đang ở trước mặt, anh liền bắt tay vào chuẩn bị. Trường tất bật cả một buổi chiều cuối cùng cũng đã xong tới tám chín phần. Lúc này là 4 giờ chiều, cũng đến lúc để anh đi sửa soạn một bộ đồ mới.
Trường tiến vào phòng thay đồ tỏa mùi trầm hương nhẹ nhàng trong không gian. Mở cửa tủ, Trường khựng lại trong giây lát, khi ý thức được suy nghĩ trong đầu, vội vàng đi mở kiểm tra những chiếc tủ còn lại. Tất cả đều có chung một tình cảnh. Mà đối diện với tình huống này, Trường chỉ có thể có một suy nghĩ khiến chính mình thấy sống lưng lạnh ngắt. Tại sao cô lại làm vậy?
Nửa tiếng sau, một tiếng mở cửa vang lên xé tan sự yên tĩnh trong căn nhà. Thy vội vàng bật điện, bước vào nhà thấy khung cảnh lãng mạn trước mặt, ánh mắt sau đó chú ý tới Trường. Anh đang ngồi trên chiếc sô pha giữa nhà, hai tay đan vào nhau tựa nơi đầu gối, khuôn mặt tuấn tú chăm chăm nhìn xuống sàn nhà màu trắng ngọc. Với những gì đang sừng sững xuất hiện trước mắt mình, Thy nhận ra có điều gì đó không ổn, trong lòng bỗng chột dạ, lẽ nào...
“Hôm nay anh được nghỉ làm sớm sao?”
Thy cố gắng giữ bình tĩnh trong lời nói, che giấu đi hơi thở đang khó khăn vì nhịp tim cũng gấp rút đập liên hồi.
Trường vẫn không có gì như là đang phản ứng lại với lời nói của Thy. Cô tiến lại gần, ngồi xuống trước mặt anh, đôi bàn tay dụt dè đưa ra ôm lấy bàn tay Trường. Đôi bàn tay lạnh toát, chuyện này chỉ xảy ra khi anh đang gặp phải chuyện gì đó rất sốc.
“Trường, nói cho em biết có chuyện gì, được không?”
“Sao em chưa bao giờ nói lời yêu anh? Em không yêu anh sao?”
Giọng anh khàn đi nhiều, đôi mắt hằn lên những tia đỏ, ánh nhìn xoáy sâu vào Thy. Giờ phút này, anh hy vọng mình có thể dùng nó để đốt bỏ đi lớp mặt nạ của người con gái đang ngồi trước mặt mình. Rốt cuộc, cô còn giấu giếm bao điều với anh. Rốt cuộc, anh đã từng bước chân vào được thế giới của cô chưa?
Trong cơn hoang mang, Trường nghĩ lại, đoạn đường vừa qua, anh quả thực chưa từng nghe Thy nói ra ba chữ đó. Những ngày nắm tay nhau đi qua những bão giông, hay những ngày thấy lòng mình yên bình hạnh phúc nhất, cô chưa từng nói lời yêu anh.
Anh khi đó cũng không nghĩ ngợi nhiều. Nhìn những điều cô vẫn chăm chút làm với tình yêu hai người, anh an tâm cho rằng, cô yêu anh dù không nói. Thế giới ở sau cánh cửa đã đầy ồn ào náo nhiệt, nên khi trở về nhà, anh thích cái không khí bình đạm bên cô. Như vậy là đủ để sáng hôm sau anh vẫn tiếp tục chuyện mưu sinh.
Đối diện với câu hỏi này, Thy hiểu rằng anh đã biết chuyện đó. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng mà anh đang kiên nhẫn, cũng là đang mong mỏi cô hãy xóa bỏ hết những niềm nghi ngờ trong đầu anh bây giờ. Nhưng mà, giờ phút này, cô quả thật có thêm mười cái miệng nữa thì kết cục vẫn sẽ vậy, nơi cuống họng như có cái gì đó chặn đứng. Cô một chữ cũng không thể nói ra, chỉ có thể day dứt nhìn anh.
“Hóa ra, từ đó giờ, đều là anh ngộ nhận, đều là em đang cố gắng đóng cùng anh một vở kịch. Hóa ra, từ đó giờ, em chưa từng yêu anh, càng không có ý định một đời bên anh.”
Trường cười hắt ra một tiếng khinh bỉ, khóe miệng run rẩy nói. Đôi tay đang được Thy ủ ấm vội vàng rụt lại chơi vơi giữa không trung.
“Trường à, không phải…”
Thy khó khăn nói ra được ngần ấy chữ, trong đầu lại xảy ra cuộc nội chiến. Cô rốt cuộc nên nói gì, nên không nói gì. Cô làm sao có thể cho anh biết kinh khủng mà cô định sẽ làm.
“Không phải? Vậy em nói đi, toàn bộ hành lý em ngăn nắp sắp xếp trong những chiếc vali kia là gì, còn cả vé máy bay đi Mỹ. Nếu như hôm nay anh không xin về sớm, anh không chuẩn bị buổi cầu hôn này. Nếu như anh vẫn tan làm như ngày thường, giờ này ở đây chắc là chỉ còn mình anh, sau đó sẽ điên loạn chạy ra ngoài đường đi tìm em như một kẻ ngốc, phải không? Nếu như em không yêu anh, em cứ việc nói, anh sẵn sàng buông tay để đi tìm hạnh phúc mà em muốn.”
Trường không kìm nổi những xáo động trong lòng, những suy nghĩ đó cứ lần lượt xâm chiếm lý trí của anh, anh không cách nào phản kháng nổi, bất lực nói ra hết tất cả.
Sau những lời nói thấu tận tâm can. căn nhà rơi vào im lặng. Màn đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió lùa bên khung cửa kính. Tối nay, kịch bản vốn sẵn đâu có phải đau lòng như vậy.
Thy đứng dậy, cầm túi xách, định bước ra khỏi nhà, nghĩ đêm nay cô cũng không thể ở trong cùng một ngôi nhà với Trường được. Chuyện này nói thẳng ra chính là cô còn có tư cách gì để ở lại nơi này. Một điều mập mờ bao lâu nay dưới ánh đèn và nến ấm áp, hiện lên rõ ràng mồn một.
“Em tính đi đâu?”
“Em nghĩ mình không còn lý do gì để ở lại đây cả.”
“Trời tối rồi, một mình em ra ngoài như vậy không an toàn chút nào cả. Em ở lại đây tạm đi. Anh đi khách sạn.”
Trường vơ tay cầm chiếc áo vest đen trên giá treo đồ, không để cho Thy có thời gian suy nghĩ thêm, nhanh chóng rời đi.
Trong một căn phòng xa lạ, Trường cầm túi lon bia đặt lên bàn, ngồi thụp xuống chiếc ghế gỗ lạnh lẽo bên cạnh nhưng không phản ứng gì. Khui một lon bia, Trường tu một hơi cạn. Dòng nước đắng hòa chút men và gas theo một dòng trôi xuống dạ dày, nóng cháy. Một lon rồi một lon, cứ như vậy yên vị nằm trong bao tử trống rỗng của Trường.
“Em trước nay vẫn giấu giếm cho mình cái kế hoạch sẽ rời bỏ anh vào một ngày nào đó. Âm thầm, lặng lẽ rời đi. Dứt khoát, đột ngột đâm anh một nhát đau điếng.”
Trường lẩm bẩm rồi thiếp đi, nước mắt khẽ rơi xuống sàn nhà, đơn độc.
Thy lôi ra từ trong tủ lạnh vài lon bia, ngồi xuống sô pha nơi còn sót lại chút hơi ấm của Trường ban nãy. Bây giờ cô mới kịp nhìn ra những tỉ mẩn mà anh đã chuẩn bị cho tối nay. Tại sao lại trùng hợp như vậy. Những dòng nước mắt nóng hổi không ngừng rơi xuống gò má. Cô cũng không còn lựa chọn nào khác.
Sáng hôm sau, Trường nhận ra Thy đã không còn ở trong nhà, căn nhà chỉ là đã được dọn dẹp gọn gàng như những ngày an yên trước đó, một sự an yên đợi một cơn bão lớn xuất hiện, sau đó sẽ xới tung những vun đắp gầy dựng bao năm qua của hai người. Chỉ là, người biết bão sẽ tới, chỉ có cô mà cô cũng chấp nhận điều này. Trên bàn còn lưu lại một bức thư, là của Thy, nét mực còn chưa khô hẳn, có lẽ cô cũng mới rời đi.
“Gửi lại anh,
Xin lỗi anh vì với ngần ấy yêu thương và ngọt ngào anh dành tặng em, em lại chỉ có thể ích kỉ định bỏ trốn khỏi anh. Nhưng những lo sợ trong em lại cứ ngày một lớn dần cho đến khi cầm tờ giấy kết quả báo bệnh án của mình. Một nửa thế giới trong em đã hoàn toàn sụp đổ, nửa còn lại là anh thay em gồng gánh.
Em thương anh nên mới chẳng dám chung đường, sợ rằng ngày nào đó, trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng, cuộc đời đang đẹp đến thế, mà thời gian của em thì không còn. Nói yêu anh rồi, lại chẳng thể ở bên anh mãi. Chúng ta biết phải làm sao?
Mong một ngày gần nhất, em sẽ khỏe mạnh bước đến trước mặt anh. Không phải để xin anh tha thứ, chỉ là muốn chính thức nói lời yêu anh mà bao năm nay em kìm lòng. Không nói ra vì em chẳng dám hứa hẹn điều gì. Nếu khi đó đã muộn, em cũng sẽ nhẹ lòng sau đó quay lưng từ biệt anh.
Nếu một ngày em còn chưa xuất hiện, anh gặp được ai đó sưởi ấm lòng mình và thấy yên ổn, hãy bước tới cùng người ấy. Sau tất cả, em mong anh đời này hạnh phúc hơn tất cả.
Tạm biệt anh. Đừng tìm em. Nếu nhân duyên còn đủ dài, một ngày nắng đẹp trời trong, em tin mong mình sẽ gặp lại nhau.”
Cầm lá thư trên tay, Trường lao vội ra khỏi nhà, hoang mang chạy đi tìm cô. Đèn đỏ chuyển xanh, nơi ngã tư nhộn nhịp, cô trên chiếc taxi, rời xa anh cùng thành phố này. Cuối cùng, họ vẫn không kịp tìm thấy nhau, cuối cùng, anh vẫn không thể nói “Hãy để anh cùng em đi qua khó khăn này. Chúng ta sinh lão bệnh tử, một đời không xa”.
© Nhân Gian Lưu Tình - blogradio.vn
Xem thêm: Duyên tình đứt đoạn mà niệm vẫn chưa buông
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu