Cậu là chàng trai tớ đã từng bỏ lỡ
2020-10-20 01:20
Tác giả:
Mèo Lilu
blogradio.vn - Có lẽ thời gian muốn thử thách cô hoặc có thể Trung sẽ đến trong một ngày nào đó. Thời gian trôi qua lâu như vậy, Trung trong kí ức của cô vẫn luôn là chàng trai với chiếc áo sơ mi trắng cùng bờ vai rộng lớn mà cô đã từng bỏ lỡ khi xưa. Và nếu gặp lại, cô nhất định sẽ nói cho Trung biết “Cậu là chàng trai tớ đã từng bỏ lỡ”.
***
Và đã ngần ấy năm trôi qua, tớ nhận ra trong một triệu khả năng thì chẳng có lấy mảy may 0,1 % khả năng tớ gặp lại cậu. Trái đất này chật hẹp nhưng đôi khi cũng lớn thật đấy cậu nhỉ.
Có khi nào một cánh bồ công anh đã rời gốc cây còn trở lại nơi cũ ấy không, chắc là chẳng bao giờ. Nó sẽ đậu trên một mảnh đất mới mẻ, sinh sôi nảy nở ở đấy và trở thành 1 cây bồ công anh mới. Nhưng nó vẫn là bồ công anh.
Ly lại trở về ngôi trường cũ, ngôi trường đã mười năm với những kỉ niệm luôn chôn chặt trong trái tim cô. Trường vẫn thế, chỉ có những bức tường như già cỗi hơn. Hàng hoa sữa cũng thế, trầm tư thả xuống mặt gạch lấm tấm rêu xanh những cánh đưa thư mỏng như cánh hoa bồ công anh.
Ly mỉm cười thấy mình lại lang thang trên con đường này như mười năm trước, khi cô còn là cô nhóc mới lớn, đầy mộng mơ và tham vọng.
Hôm nay chủ nhật, cả trường nghỉ nên vắng lặng quá, vắng lặng đến nỗi Ly như nghe thấy cả tiếng cánh bồ công anh chạm xuống mặt đất vậy. Cô thích nhìn những cái cánh bồ công anh mỏng như cánh chuồn, xoay tròn rồi từ cây hoa sữa buông xuống sân trường hoặc gió sẽ mang chúng đi đâu đó thật xa, đôi khi là đậu trên bờ vai trắng tinh áo trắng của cậu đạp xe lướt thật nhanh trong gió.
Ly biết Trung vẫn luôn cố tỏ ra ngầu trước mặt cô. Và chuyện ấy thật buồn cười, đến giờ nghĩ lại cũng thật buồn cười. Cô không nhịn được, một nụ cười mỉm bất chợt nở trên khuôn mặt mang nhiều tâm sự từ bao lâu.
Ly giờ đã là một người khác xa với những gì cô từng ước mơ trước đây nhưng trái tim cô vẫn mỏng manh, mơ mộng như những ngày còn áo trắng.
Lần nào về thăm nhà, cô cũng đi qua ngôi trường đầy ắp những kỷ niệm và mỗi lần thế, cô lại cố tình nhìn sâu vào sân trường, nơi có bóng đa già đã chứng kiến những tiết thể dục suốt ba năm của cô và chàng trai ấy.
Ly cảm giác như những năm tháng của mười năm trước chỉ vừa mới hôm qua, Ly tưởng như bóng áo trắng và nụ cười của Trung cứ thế bay theo cơn gió chiều tan trường, cậu ta sẽ lướt qua Ly thật ngầu, một cách rất cố tình mà không thèm ngoái đầu lại nhưng biết chắc cô đang nhìn.
Ly cứ thế đứng bần thần trên sân trường cho đến khi tiếng Vũ gọi cô trở về thực tại. Hôm nay là buổi họp lớp kỷ niệm mười năm ra trường của lớp cô. Chỉ một phần ba lớp tham gia được.
“Liệu cậu ấy có đến không?” Ly ngập ngừng trong lòng dù trong tận trái tim cô cảm nhận được Trung sẽ không đến, vì cô hiểu cậu. Nhưng vẫn luôn cầu mong cậu ấy sẽ đến.
Cô chỉ muốn nhìn lại khuôn mặt ấy, khuôn mặt mà suốt mười năm qua nhiều lúc vẫn trở về trong giấc mơ của cô. Trở về trong nỗi nhớ sâu thẳm cùng mối tình tuổi học trò của cô.
Ly đã đi qua vài mối tình nhưng mỗi lần nghĩ về Trung, đó là thứ cảm giác rất khác mà cô không thể lý giải được. Có lẽ nó giống như những gì người ta vẫn nói, những gì không thể nào đạt được thì mãi mãi là điều đẹp nhất. Và với Ly cũng vậy, nó như cơn đau dai dẳng bám lấy cô không tha, những đêm cô đơn nơi đất khách quê người, cô nhớ Trung da diết.
Ly nhớ từng bông hoa, từng ngọn cỏ, từng cơn mưa, từng đám mây, cả cái góc bàn Trung hay ngồi và trêu cô thật đáng yêu. Nó làm Ly mỉm cười và thấy có thêm động lực để tiếp tục mỗi ngày. Đến hôm nay vẫn thế, như những đóa hoa nhỏ nảy nở trong lòng cô làm dịu đi cả cái oi bức, ngột ngạt của cuộc sống đầy bon chen nơi phố thị.
Ly và Trung học chung từ hồi mẹ còn ẵm ngửa, rồi tới đi mẫu giáo dù trong đầu cô chẳng còn tí kỷ niệm nào thời mẫu giáo. Học chung cấp 2, rồi tới tận cấp 3.
Trung là một cậu nhóc thông minh. Trung lại có vẻ đẹp mà con gái vẫn hay ganh tị, da trắng, lông mi dài, những ngón tay thì thon thon búp măng. Trong khi Ly ngược lại, cô thích nghe rock, ăn mặc như con trai, xem bóng đá và sẵn sàng tham gia luôn đội bóng đá nữ của trường.
Tháng 9, sau khi biết tin thi trượt vào trường chuyên, Ly ở nhà khóc như mưa. Suốt những năm cấp 1, cấp 2 cô luôn là người giỏi nhất lớp, mẹ đã cho cô đi học thêm nhiều như thế, Ly cũng đã luôn nỗ lực như thế, vậy mà lại trượt.
Mẹ thấy con gái khóc như mưa lại còn bỏ ăn, mẹ cứ an ủi “Học ở trường gần nhà cũng được, trường gần nhà dạo gần đây nghe nói cũng nhiều giáo viên giỏi lắm”.
Ly nghe lời mẹ học ở trường gần nhà, cô vào chung lớp với Trung, Ly tính tình bướng bỉnh, con gái nhưng tính nghịch ngầm, mê truyện tranh, thích vẽ, thích viết truyện và mơ mộng linh tinh.
Trong khi đám con trai trong lớp chỉ ham mê xem bóng đá, chơi những trò ngớ ngẩn thì Trung lại thích nghe nhạc nước ngoài, xem những bộ phim đang hot, săn những đĩa nhạc của các thần tượng đời đầu , cũng mê tít đọc truyện tranh.
Nói chung là sở thích giống hệt Ly, gu âm nhạc và mọi thứ của hai đứa đều trùng khớp, tính cách cũng dở dở ương ương như nhau, có lẽ vì thế mà Ly bắt đầu để ý Trung, Ly thấy cậu chẳng phải đứa khó ưa như cô vẫn từng nghĩ hồi cấp 2.
Vào lớp 10, Ly để ý Trung rất hay nhìn trộm Ly, dù đã xếp hai đứa ngồi cách một bàn, nhưng Trung gồi cạnh ngay Vân - bạn thân của Ly, thế là mỗi lần quay xuống nói chuyện với cô bạn thân đụng phải ánh mắt Trung, Trung sẽ lập tức cụp mắt đi chỗ khác, Ly thấy tim đập thình thịch, mặt cô nóng bừng nhưng vẫn giả vờ cố tỏ ra tự nhiên nói chuyện với Vân về phim ảnh.
Trung biết cô thích nhân vật nam chính, cả Ly và Vân đều mê tít nhưng lại cố tình nói xấu nam chính. Thế là hai người quay sang phản pháo và họ tranh luận rồi tranh cãi, Ly dỗi Trung không thèm nói chuyện, Trung cười như đắc thắng, nhưng Ly biết cậu chỉ làm thế chỉ để gây sự chú ý của cô.
Lần khác nữa, Ly mượn vở Trung chép bài, Trung bảo hôm nay không được, sáng mai tớ đưa cho.
Hôm sau, Trung đưa vở cho Ly, không quên nháy mắt, có thư cho cậu trong đó. Ly không hiểu nhưng trong lòng cô tim như đang nhảy điệu valse.
Những nhút nhát ngây thơ thuở ấy khiến Ly chỉ dám giữ mọi thứ trong lòng, thành ra những năm tháng cấp 3 đi qua, họ chỉ có nhau trong tâm trí. Ly nghĩ rằng việc học mới thực sự là quan trọng nhất, nếu ra trường, hai người còn gặp lại nhau, cô nhất định sẽ tỏ tình với cậu.
Nhưng năm tháng qua đi, hai người có lẽ chẳng còn chút duyên gì với nhau nên dù biết Trung học Đại học Hà Nội, Ly cố tình lượn qua nhiều lần nhưng chưa bao giờ gặp.
Năm nay Ly lại đứng dưới gốc hoa sữa năm nào, Trung vẫn không đến họp lớp.
Có lẽ thời gian muốn thử thách cô hoặc có thể Trung sẽ đến trong một ngày nào đó. Thời gian trôi qua lâu như vậy, Trung trong kí ức của cô vẫn luôn là chàng trai với chiếc áo sơ mi trắng cùng bờ vai rộng lớn mà cô đã từng bỏ lỡ khi xưa. Và nếu gặp lại, cô nhất định sẽ nói cho Trung biết “Cậu là chàng trai tớ đã từng bỏ lỡ”.
© Mèo Lilu - blogradio.vn
Xem thêm: Cả thanh xuân chỉ là tạm bợ, suốt cuộc đời vẫn chẳng thể bên nhau
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.










