Tôi vẫn mơ giấc mơ mùa hè
2019-04-27 01:30
Tác giả:
Mèo Lilu
blogradio.vn - Những ngày hè ươm nắng vàng như ly trà chanh, phảng phất vị ngọt chua lịm người của những bình nước sấu ngâm đường, ngọt thanh dịu dàng của ly chè đậu đen hay nước chanh đường được đem thả ngâm dưới giếng cho mát lạnh tê người.
***
Những ngày còn ở với mẹ, còn đi học, mùa hè là mùa tôi mong ngóng nhất. Những giấc mơ mùa hè không bao giờ thiếu trời xanh, mây trắng xốp dầy bảng lảng như kem bông xô nhau cuối chân trời, gọi về một chiều đầy gió, một cơn dông xa xôi ầm ào sẽ giục người ta mau mau về nhà lúc cuối ngày.
Và trong những ngày nghỉ hè ngắn ngủi, tôi sẽ đi dãi nắng với lũ bạn cùng xóm tha thẩn ở bờ ao hoặc một vệ đường ngập cỏ may. Lẩn thẩn mò trai, chơi ô ăn quan, chơi kim kỉm kìm kim, hay bày ra đồ hàng chơi dưới một gốc si, gốc bưởi nào đấy.
Những ngày hè ươm nắng vàng như ly trà chanh, phảng phất vị ngọt chua lịm người của những bình nước sấu ngâm đường, ngọt thanh dịu dàng của ly chè đậu đen hay nước chanh đường được đem thả ngâm dưới giếng cho mát lạnh tê người.

Thời ấy, nhà chưa có tủ lạnh, chỉ có mỗi chiếc quạt MD nồi đồng cối đá. Trưa hè nóng như rang, mẹ pha nước chanh đường vào chai cola 1,5 lít đã uống hết, rồi buộc chai vào cái gầu sắt to như cái chum ủ tương mà con nhóc lanh chanh múc nước là tôi chỉ múc 1/3 gầu một, còn cái dây thì to bằng nửa cổ tay con nít. Mà lần nào tôi cũng làm nhiệm vụ thả gầu xuống. Chũm một cái thật lớn cho nước vào đầy gầu, nhìn chiếc gầu chìm dần kéo theo cái chai nhựa chìm dần, mắt hấp háy nắng.
Cả buổi chiều chạy chơi, khoảng 5 giờ chiều về nhà, gọi mẹ kéo gầu lên, nhúng tay vào nước giếng mát lạnh, ngửa cổ uống một hơi hết sạch cốc nước chanh tê người. Niềm hạnh phúc trẻ thơ đơn giản và dịu dàng như cơn gió nồm nam chiều.
Giấc mơ mùa hè trong tôi còn là những đêm nằm bắt chân trên chiếu ngoài sân. Mùa hè thuở tôi còn bé, nhà hay mất điện lắm. Đêm nằm gối đầu lên chân mẹ, ngửa cổ ngắm sao Thần Nông và sông Ngân Hà, nghe mẹ và mấy bà hàng xóm nói chuyện, còn mình ngắm mãi những ngôi lấp lánh, hấp háy như ông trời nháy mắt. Tiếng dế và côn trùng rỉ rả cả đêm và những cơn nồm nam hây hẩy đưa đẩy giấc mơ về trẻ thơ.
Giấc mơ mùa hè còn là những trái vải chín đỏ rực cây. Khoảng 5 năm liền bố đem về một cây vải Thanh Hà trồng trong vườn. Cây vải chịu khó trên đất đồi cằn, năm nào cũng ra quả. Từ khi bằng cái đầu đũa, bằng hòn bi rồi bằng cái chén cũng là lúc quả chín. Vải đất đồi năm nào cũng chua, và cứ khoảng 5/5 Âm lịch thì chín. Mẹ tuyệt đối không cho tôi hái trước vì con gái hái năm sau cây không ra quả nữa, mẹ bảo thế. Tôi thèm ăn, nhưng sợ cây năm sau không ra quả nữa nên không dám hái. Chùm vải chín đỏ ối, lắc lư trước mỗi cơn giông chiều, đúng 5/5 mẹ cắt vào thắp hương, tôi dậy thật sớm, chờ mẹ thắp hương xong để được ăn giết sâu bọ. Vải chua loét, nhưng hái tươi nên chưa kịp sâu đầu đã chén hết. Rồi cây vải bị sâu đục thân, lá cứ thế héo dần, bố buộc phải chặt làm củi, thân vải khô xếp đầy góc vườn làm củi.
.jpg)
Năm nay lại 5/5, đọc được bài viết về trái mơ hay quá. Tự dưng nhớ lại những ngày hè của mình quá. Ngày nay mùa hè bị cái nóng thị thành bủa vây. Mỗi độ hè sang đều thấy vải, mơ ngập đường, tủ lạnh thì đầy ắp đá, ly nước chanh chẳng thèm uống mà uống nước ngọt, uống những thứ nước pha sẵn đầy phẩm màu và đường hóa học. Hôm nay bắt gặp lại quả mơ vàng ươm như giấc mơ mùa hè năm nào. Chợt thấy bàng hoàng nhận ra mình bỏ mất nhiều thứ quá. Lại thèm ra chợ mua vài cân sấu về ngâm đường. Để thưởng cho chính mình, cho những ngày tuổi thơ đừng biến mất, còn làm, còn nhớ cách làm, còn nhớ vị sấu ngâm đường hoang hoải mà để dành cho mình sau này, cho cả con cái mình nữa. Để vị chua thanh dịu của những giấc mơ mùa hè sống mãi.
© Nhiên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ước gì mình đừng lớn nữa
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.










