Phát thanh xúc cảm của bạn !

CXAN 207: Bởi vì yêu em nên anh nặng lòng với mưa

2014-06-07 00:15

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Hằng Nga

CXAN 207 - Trong góc khuất của trái tim tôi, hình ảnh những cơn mưa, chợt đến chợt đi, như em… Có lẽ nhiều năm sau nữa, tôi vẫn thích nhìn những cơn mưa…
  • Tớ luôn nhớ về cậu cùng những cơn mưa mùa hạ
Cuối tháng 4 mùa hạ ùa về với những cơn mưa rào bất chợt, thất thường và đôi lúc cũng đỏng đảnh chẳng khác gì một đứa con gái. Và dĩ nhiên tớ chẳng bao giờ thích điều đó, vì tớ là con trai mà. Con trai là chúa ghét những gì thuộc về tính cánh của con gái. Và tớ cũng chẳng thích mưa. Ồn ã, đỏng đảnh thất thường như con gái vậy. Nhưng tớ cũng đâu có ngờ được rằng, chính cái thứ mà tớ ghét cay ghét đắng ấy đã mang cậu đến với cuộc sống đầy tẻ nhạt và vô vị của tớ. Tớ phải cảm ơn nó, cảm ơn những cơn mưa đó, như một thứ cầu nối giữa hai con người, hai trái tim.

Tớ vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên chúng mình gặp nhau. Hôm đó trời trút mưa tầm tã, vội vã lao ra khỏi lớp học thêm với một chiếc dù. Và khi đó, có một cô bé xinh xắn đứng trước mặt tớ và bảo rằng: muốn-đi-nhờ-ô ra ngoài nhà chờ xe buýt, tớ gật đầu đồng ý. Đó không phải là lần duy nhất chúng ta gặp nhau, chúng ta còn gặp nhau những ngày sau đó, gặp nhau ở chỗ học thêm, gặp nhau ở xe buýt cùng với những cơn mưa rì rào!

Cậu đã bước vào cuộc sống của tớ như vậy đó. Lặng lẽ nhẹ nhàng và dường như bất chợt. Một cảm giác như mưa ồn ã, nhưng cũng lắng đọng và ngọt ngào. Cậu vẫn thường hay kể cho tớ nghe những cậu chuyện về cuộc sống, về bạn bè hay cả những cơn mưa trong kí ức tuổi thơ.

Đã có lúc tớ vu vơ hỏi cậu rằng:

-    Tại sao lại thích mưa như vậy?

-    Vì mưa giống một ai đó. Cậu cười!

-    Giống ai?

-    Không nói. Hì. Thế cậu có thích không?

-    Cũng không thích lắm. Tớ cười.

Cậu không nói gì chỉ cười và đột nhiên cậu nắm lấy tay tớ, chạy ra ngoài trời mưa. Mặc cho những cái nhìn của mọi người ở nhà chờ xe buýt...

mưa mùa hạ, nhớ, yêu thương

Cũng chẳng biết từ khi nào tớ lại cảm mến những cơn mưa của cậu. Mỗi khi trời mưa, tớ thường ngồi bên khung cửa sổ và lặng ngắm những hạt mưa rơi. Lắng nghe thanh âm trong trẻo và dịu dàng của cuộc sốn. Để rồi nhận ra rằng đọng lại trên những cành lá non xanh ấy là nụ cười ngọt ngào của cậu.

Tớ - một thằng con trai luôn cảm thấy bất mãn với cuộc sống, cho rằng cuộc sống này chẳng có ý nghĩa gì cả nhưng nhờ cậu, tớ cảm thấy yêu cuộc sống hơn, yêu bản thân mình hơn.

Và đó cũng là lần đầu tiên tớ cảm thấy trái tim mình đã bắt đầu rung động trước một người con gái. Tớ thầm mến cậu, như những chiếc lá kia chờ đợi những cơn mưa, như những mầm non ẩn mình trong lớp vỏ sần sùi chờ ngày nhú lên, trước sự đón chào của ngày mới!

Cậu là cô nàng kì quặc nhất mà tớ từng biết. Không giống bất kì một đứa con gái nào cả. Không có tớ, cậu vẫn thường hay đi dạo một mình vào những buổi chiều, những ngày mưa, đôi mắt trong veo của cậu dường như thu tất cả đất trời vào đó và có lẽ là cả tớ nữa.

Đã có lúc tớ ngẩn ngơ, tự hỏi mình rằng:" Cậu đã khi nào thích tớ chưa nhỉ nhưng để rồi ngay sau đó tớ lại gạt phăng đi cái ý nghĩ vẩn vơ đó đi. Tớ nghĩ rằng sẽ chỉ nên dừng lại ở ranh giới này thôi, mãi là tình bạn đẹp.

Và mọi thứ trong cuộc sống vẫn trôi qua theo quy luật vốn có của nó. Tớ và cậu vẫn là những cô bé, cậu bé học trò vô tư hồn nhiên như ngày nào! Cuối hạ những cơn mưa, cũng ngớt dần. Mùa thu trở lại với những nét mơ màng và vốn có của nó. Lần đầu tiên cậu nghỉ ở chỗ học thêm, chắc cậu ốm vì bây giờ đang là thời khắc giao mùa mà.

Hai hôm sau vẫn không thấy cậu xuất hiện, mùa thu cũng đã tới rồi.

Hôm thứ 4 cậu trở lại...

-    Tớ bị ốm mấy hôm nay bây giờ mới đỡ. Cậu nói.

-    Nghỉ liền tù tì à?

-    Trung này…

-    Sao à...?

-    Từ tuần sau tớ phải nghỉ học ở chỗ này rồi.

-    Cậu chuyển sang chỗ khác sao?

-    Tớ không đi học thêm nữa. Vì…vì gia đình tớ sắp chuyển vào trong Nam. Tớ tới đây để tạm biệt cậu. Khi đó mắt cậu đỏ hoe.

-    Vậy thì khi nào cậu đi?

-    Có lẽ là tuần sau.

Rồi sau đó cả hai cùng im lặng, như để cho khoảng trời mùa thu rộng ra, mênh mang hơn. Có lẽ với cậu đó là mùa thu cuối cùng.

Sự thực là cậu đã ra đi và bỏ tớ lại cùng mùa hạ, cùng những cơn mưa. Thời gian đầu, tớ cảm thấy lòng mình trống trải. Cậu ra đi khi tớ chưa thực sự can đảm để nói lời yêu cậu. Nhưng rồi tớ nhận ra rằng, điều đó chẳng có nghĩa lí gì cả, bởi vì yêu thương đâu cứ phải thốt lên thành lời, phải thể hiện. Yêu thương từ những điều thầm kín nhất. Tớ và cậu đều tin rằng, yêu thương sẽ lớn dần yêu, bền chặt hơn theo thời gian và sẽ trưởng thành lên khi cả hai con người, hai trái tim đã hiểu.

Và tớ vẫn cứ tin tưởng rằng, vào một ngày nào đó cậu sẽ trở về cùng với mùa hè nắng ấm và những cơn rì rào. Và chúng ta sẽ lại nắm tay nhau trong những làn mưa.

Sẽ vẫn nhớ mãi câu nói cuối cùng của cậu ngày hôm đó: "Tớ thích mưa vì nó giống cậu, Trung à".

•    Gửi từ Nguyên Nguyên
  • Em đến và đi như những cơn mưa
“Mưa khắc ghi kỉ niệm và nhắc nhở kỉ niệm”, chỉ vì câu nói này của em mà tôi đã xem nó như một định mệnh. Hình ảnh em hòa quyện với hình ảnh những cơn mưa Sài Gòn - chợt đến chợt đi, nó làm trái tim tôi luôn thổn thức một nỗi nhớ . Nhớ về ngày đầu gặp gỡ em trong khung cảnh một ngôi trường cấp ba nhớ về những buổi chiều hai đứa đạp xe đi lòng vòng trên những con đường rợp bóng cây của Sài thành. Hai đứa cứ đạp xe và trò chuyện đến khi đường phố lên đèn và bất chợt trời đổ mưa. Tôi đã nhìn thấy hình ảnh em rất lạ qua màn mưa, qua ánh sáng lung linh, em đẹp lạ lùng trong chiếc áo dài trắng tinh khôi, dưới những sợi mưa đủ làm ướt vai em, ướt tóc em. Chúng tôi đã yêu nhau từ những cơn mưa đầu mùa như vậy đó…

Thời gian trôi, dòng đời trôi, em vào đại học nhưng bỏ dở đi lấy chồng giàu theo sự xếp đặt của mẹ cha. Tôi vẫn là anh thư sinh, cặm cui đèn sách, học giỏi nhưng nghèo tiên nghèo bạc. Ngày lên xe hoa, em gửi thiệp hồng mời tất cả bạn cũ, trừ tôi. Em lên xe hoa vào tháng 6, tôi lại có thêm một lí do để yêu và nhớ những cơn mưa.

mưa và em

Ba mươi tuổi, tôi vẫn là người độc thân, vẫn âm thầm dõi theo cuộc sống của em . Em đã có hai con nhưng cuộc sống giàu sang không đồng nghĩa với hạnh phúc. Một lần tôi vô  tình gặp lại em . Cũng trong một chiều mưa khi em đạp xe đến đón con ở trường. Em cố gắng nói cười tỏ ra mình hạnh phúc nhưng đôi mắt em buồn lắm, đã nói lên một sự thật ngược lại. Em hỏi tôi lập gia đình chưa. Tôi cười bảo: “Chưa quên được những cơn mưa kỉ niệm ngày xưa…”

Bốn mươi tuổi , tôi là người đàn ông độc thân thành đạt. Em vẫn một mình nuôi hai con và trở về sống cùng cha mẹ trong ngôi nhà nhỏ có giàn hoa tường vi. Tôi nhiều lần lái xe đến đầu ngõ, chọn những ngày mưa để được gặp lại em nhưng cứ đến rồi lại về. Tôi sợ hình ảnh cô nữ sinh mơ mộng của tôi ngày nào cùng đứng ngắm mưa không còn đẹp như tôi hằng lưu giữ. Tôi không muốn thực tế phũ phàng xóa đi em - cơn mưa của đời tôi.

Năm mươi tuổi, tôi có một gia đình hạnh phúc, bên vợ hiền con ngoan, tôi vẫn  kín đáo nhìn theo cuộc đời em. Trong góc khuất của trái tim tôi, hình ảnh những cơn mưa, chợt đến chợt đi, như em…
Có lẽ nhiều năm sau nữa, tôi vẫn thích nhìn những cơn mưa…

•    Gửi từ Hải Triều


  • Bài hát sử dụng trong CXAN 207: Sau cơn mưa (Trung Quân), Ngã tư đường (Hồ Quang Hiếu)
  • Cảm xúc âm nhạc được thực hiện bởi Hằng Nga và Dalink Studio Group

music for soul

Click vào đây để tham gia chương trình Music for soul

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top