Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chàng luật sư và cô nhóc

2014-06-03 18:37

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù

Từ lúc nghe anh nói sẽ đi Mỹ, trong đầu tôi cứ ong ong, chẳng nghĩ được gì. Tôi nằm bẹp ở nhà, không đến văn phòng suốt những ngày sau đó. Anh có gọi điện đôi lần nhưng tôi không nghe máy.Tôi không biết cảm giác này là gì, khi một người mà mình rất rất yêu quí sẽ đi đến một nơi cách xa tôi nửa vòng trái đất và không biết có ngày gặp lại. Cứ nghĩ đến việc không được nhìn thấy anh, không được đến văn phòng mỗi sáng pha café cho anh,nghĩ đến việc anh sẽ không xuất hiện đều đặn trong cuộc sống hàng ngày của tôi nữa, trái tim tôi lại trùng xuống.

Văn phòng luật sư


Tôi chăm chú nhìn anh.

- Mình hãy xây một ngôi nhà trên đỉnh núi và nuôi thật nhiều bò sữa . Em sẽ pha café cho anh mỗi sáng và ngồi nhìn anh đọc sách. Mình sẽ sống thật hạnh phúc anh nhé!

Anh ngưng công việc đang làm, quay sang nhìn tôi rồi bật cười

- Em đang mơ mộng gì thế Anh còn chưa muốn lấy vợ đâu.

Rồi cứ thế anh ôm bụng cười ngặt nghẽo mà không để ý rằng mặt tôi đang nghệt ra.

- Vậy là anh từ chối em hả??? – Tôi vơ đống đồ đạc trên bàn bỏ vào túi xách rồi lao ra khỏi văn phòng, – Em nghỉ việc, lần này là nghỉ thật đấyyyyy

- Này, lại gì nữa đây?? – Anh giả vờ nói chuyện nghiêm túc, cố gắng để không bật cười.

- Em xấu hổ quá, không muốn nhìn thấy anh nữaaaaa.

Thế rồi tôi phi ra khỏi văn phòng, anh thậm chí còn không thèm nói gì đó giữ tôi lại.

Tôi và anh quen nhau từ hồi tôi còn là sinh viên năm nhất, anh năm cuối. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, tôi đã đổ cái rầm trước nụ cười còn lấp lánh hơn cả nắng của anh ^^ Rồi chúng tôi trở nên thân thiết khi cùng tham gia một tổ chức tình nguyện, khi ấy anh là chủ nhiệm, còn tôi là “thư kí”, là cánh tay phải đắc lực của anh. Cho đến khi anh ra trường, mở văn phòng luật sư, tôi vẫn làm “thư kí”cho anh, giúp anh những việc lặt vặt ở văn phòng.

Dù bận rộn với việc học ở trường, tôi vẫn sắp xếp thời gian đến văn phòng, chỉ để được nhìn anh chăm chú làm việc ở một khoảng cách rất gần. Tôi thích tỉ mỉ pha café cho anh: nước vừa đủ nóng, 2 thìa café và rất nhiều sữa tươi. Tôi sẽ ngồi thật gần anh để hít hà hương café thơm lừng, để nhìn anh nhấp ngụm café rồi thầm nghĩ “Hẳn là café mình pha rất ngon”. Khi ấy anh sẽ nói “Muốn biết vị nó thế nào thì uống thử đi”. Tôi sẽ lắc đầu ” Không, em chỉ thích pha café cho anh và thích hương thơm của nó ngập tràn khắp căn phòng thôi”. Anh sẽ cười. Và nụ cười ấy sẽ làm tôi chếnh choáng như bị say..cafe.



Tôi nghỉ được vài ngày, không chịu nổi, nên lại đến văn phòng. Tôi vừa đấy cửa bước vào thì anh ngẩng lên:

- Sao bảo là nghỉ việc? Mới có 2 ngày mà đã thấy nhớ anh rồi à?? – Anh phá lên cười.

Tôi gân cổ lên

- Em cũng định thế đấy. Nhưng nghĩ lại, không có em ai pha café cho anh, văn phòng bừa bộn không ai dọn, đồ đạc để đâu anh cũng không biết đường mà tìm nên em lại phải đến đấy.

Anh cười ha hả “Thôi đi pha café đi”. Tôi vâng vâng dạ dạ rồi đi pha café và mang ra cho anh. Tôi thay nước cho bình hoa, dọn dẹp văn phòng, sắp xếp lại đống giấy tờ cho gọn gàng. Chỉ mất một tiếng, tôi hoàn thành công việc đã đều đặn làm trong suốt 2 năm. Tôi ngồi chống cằm mơ màng nhìn anh.. Chẳng biết điều gì trên khuôn mặt anh lại có sức hút mạnh mẽ với tôi đến thế.. Tôi có thể im lặng hàng giờ để nhìn anh. Và anh thì không bao giờ thắc mắc về hành động kì lạ đó của tôi hay tỏ ra khó chịu. Thi thoảng, anh sẽ ngưng công việc đang làm, nhìn tôi một cái rồi cười. Lúc ấy, tôi cũng sẽ hạnh phúc mà cười tít mắt lại.

- Hôm nay không có việc gì để em làm đâu. Ngồi đọc sách rồi lát xong việc anh dẫn đi ăn nhé .Tôi gật gật đầu, cầm quyển sách trong tay đọc đọc vài trang rồi lăn ra ngủ ngon lành.

Tại quán ăn Hàn Quốc

- Oppa - tôi nói với anh bằng giọng ngọt ngào nhất có thể - cho em gọi món này nhá, món này,món này và cả món này nữa nhá!

- Ừ, em gọi thêm nữa đi. Gọi những món mà em thích đấy.

Tôi nheo mắt, giả vờ nhìn anh bằng ánh mắt đầy nghi ngờ:

- Anh mới trúng sổ số à? Hay anh làm gì có lỗi với em đấy???Sao hôm nay lại không cằn nhằn “Em ăn nhiều thế anh làm gì có tiền mà trả?” ???

- Ơ, cái cô này, tốt với cô, chiều cô thế mà cô cũng thắc mắc. Thế thôi không ăn nữa nhá.

Tôi cười toe toét, vỗ vỗ vào tay anh “Thôi mà, thôi mà”

Các món lần lượt được bưng ra. Tôi trộn đều cơm kim chi lên rồi xúc một thìa to, ăn ngon lành. Tôi luyên thuyên với anh về món tukbooki, cái này là bánh gạo, cái này là nấm, cà rốt, hành tây, rồi cách nấu món này thế nào.

- Anh sắp đi Mỹ đấy!

- Thật á??? Bao giờ anh đi?? Nhớ mua quà cho em nhé, cái gì đó có hình cờ Mỹ í ^^ Tôi vừa nói, miệng vừa nhai kimbap nhồm nhoàm.

- Tuần sau anh đi. Anh sẽ định cư bên ấy nên chắc còn lâu lắm mới về Việt Nam.

Tôi bất ngờ dừng việc gắp tukbooki và dừng hẳn việc đang nhai. Đột ngột như bị đóng băng, tôi nhìn anh, không nói gì. Thế giới trong tôi trở nên tối sầm. Trên đầu tôi khoảng không dường như tan vỡ. Tôi cũng không hiểu sao lúc ấy mình có thể bình tĩnh mà tiếp tục ngồi ăn. Tôi không bù lu bù loa lên hỏi anh “Có thật là anh sẽ đi và không về không? Hay là anh nói dối em thế?”, tôi cũng không trẻ con mà khóc lóc mèo nheo anh “Anh đừng đi mà, anh đi rồi thì ai dẫn em đi ăn? Ai trả lương hàng tháng cho em? Ai sẽ cùng em thực hiện ước mơ, xây nhà trên đỉnh núi và nuôi bò sữa”. Tôi đã không nói gì, anh cũng bối rối không biết phải làm sao. Lần đầu tiên trong suốt 2 năm qua, tôi và anh ngồi với nhau trong sự im lặng như thế. Anh bảo đưa tôi về, nhưng tôi lúc này, tôi chỉ muốn đi một mình, nên đã tự bắt xe bus về.

Từ lúc nghe anh nói sẽ đi Mỹ, trong đầu tôi cứ ong ong, chẳng nghĩ được gì. Tôi nằm bẹp ở nhà, không đến văn phòng suốt những ngày sau đó. Anh có gọi điện đôi lần nhưng tôi không nghe máy.Tôi không biết cảm giác này là gì, khi một người mà mình rất rất yêu quí sẽ đi đến một nơi cách xa tôi nửa vòng trái đất và không biết có ngày gặp lại. Cứ nghĩ đến việc không được nhìn thấy anh, không được đến văn phòng mỗi sáng pha café cho anh,nghĩ đến việc anh sẽ không xuất hiện đều đặn trong cuộc sống hàng ngày của tôi nữa, trái tim tôi lại trùng xuống. Tôi chắc là sẽ buồn lắm. Còn buồn hơn cả vụ thất tình hồi cấp 3, khi biết cậu bạn bóng rổ lớp kế bên bỗng dưng có người yêu ấy chứ.

(...)

Tác giả: Strong

Được thể hiện qua giọng đọc : Nhím Xù

Kỹ Thuật: Nhím Xù


Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)

Anh nói xem, giữa việc chưa từng gặp gỡ hay đã gặp nhau rồi nhưng phải chia xa thì sẽ mang đến nhiều tiếc nuối hơn.

Người cũ từng thương

Người cũ từng thương

Có người từng nói, để gặp một người chúng ta chỉ cần một giây, để yêu một người có lẽ chúng ta chỉ cần một ngày, nhưng để quên đi một người đôi khi chúng ta cần đến cả một đời. Thực ra trong suốt cuộc đời mỗi người, để gặp được một người mà mình thích không dễ dàng gì. Mỗi một cuộc tình đều có ý nghĩa nhất định. Tình yêu trong giai đoạn thanh xuân chính là quá trình giúp ta trải nghiệm cũng như trưởng thành. Chỉ cần chúng ta dũng cảm để yêu thì xem như tuổi trẻ của chúng ta không có gì tiếc nuối.

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)

Tôi từng có một câu chuyện rất dài, vắn tắt vài ba câu liền kể hết. Cậu ấy từng có một cuộc đời thật đẹp, bỗng nhiên một ngày hóa thành sương mờ đắm mình trong biển nước.

Sao phải buồn vì những điều đã cũ

Sao phải buồn vì những điều đã cũ

Chào bạn ngày hôm nay của bạn như thế nào? Vui vẻ hay âu lo dù có thế nào thì cũng mong rằng bạn của ngày mai sẽ luôn là phiên bản tốt hơn bạn của hôm này nhé. Dù cho cuộc đời không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn, bão giông lại càng không vì những bước chân trốn chạy của bạn mà nhường cho mặt trời hửng nắng. Cuộc đời đâu phải một giấc ngủ, để sau một đêm dài với những cơn ác mộng, bình minh sẽ rạng phía đằng đông. Tất cả sẽ ổn thôi mãi chỉ là một lời trấn an vô nghĩa - nếu hôm nay bạn lựa chọn buông xuôi.

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)

Khi họ nói muốn ra đi, thực chất trong lòng ngàn vạn lần muốn hét lên: “Hãy giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!” Họ chỉ muốn một lần được người mình yêu níu kéo, để biết trong lòng cô ấy, họ quan trọng đến nhường nào.

Tình đầu là tình bỏ lỡ

Tình đầu là tình bỏ lỡ

Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.

Con về đưa mẹ đi khắp thế gian (Blog Radio 803)

Con về đưa mẹ đi khắp thế gian (Blog Radio 803)

Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, Châu nhắn cho mẹ một tin “Mẹ chuẩn bị đi nhé, con về đưa mẹ đi khắp thế gian”.

Hạnh phúc đáng giá bao nhiêu

Hạnh phúc đáng giá bao nhiêu

Xin cho tôi về lại thủa hoang sơ, lúc mà tâm hồn vẫn còn đang lớn, khi mà bản thân còn chưa gai góc, nhuốm màu cuộc sống. Xin hãy cho tôi trở lại những ngày hồn nhiên, trong trẻo, được sống với ước mơ thủa nhỏ, sống với con đường mà mình chọn lựa.

Blog Radio 802: Nỗi ám ảnh mang tên ‘người cũ’

Blog Radio 802: Nỗi ám ảnh mang tên ‘người cũ’

Cô chợt nhớ đến đã đọc ở đâu đó một dòng như thế này: “Người cũ vừa khóc, người hiện tại liền thua”. Người cũ của anh khóc rồi.

Trên tình bạn dưới tình yêu

Trên tình bạn dưới tình yêu

Trăng dưới nước là trăng trên trời, cậu trước mắt là người trong tim. Tưởng chừng như ánh diệu kỳ ấy với tay là có thể ôm trọn trong lòng, nhưng cuối cùng lại đem bản thân ngã nhào vào ao sâu lạnh lẽo từng tấc. Chuyện tình của cậu cũng không mấy vui, tôi đoán thế, chuyện tình của tôi chỉ cần thích cậu là đủ rồi.

back to top