Ám mộng ( Cẩm Tú kỳ bào, phần 27 )
2014-05-30 20:22
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù, Hằng Nga
“Soạt...”, đột nhiên một âm thanh lạ thường vang lên bên tai, khi tôi mở mắt ra nhìn, đã thấy Vân Phong cắt đứt cổ tay mình, con dao cầm bên tay trái vẫn còn đang nhỏ máu. Không gian tĩnh lặng tới mức tôi có thể nghe thấy tiếng máu rơi tí tách trên mặt đất. Mắt Vân Phong đã khép lại, giống như đang ngủ... Tôi nhìn vào vết thương, thấy máu không ngừng phụt ra trên tấm ga trải giường cho tới khi yếu dần rồi dừng lại...
Trở về nhà tôi hết sức mệt mỏi nên đành dọn dẹp qua loa rồi đi ngủ. Trước khi ngủ tôi thắp một nén hương, mở cánh cửa phòng bà ra để mùi đàn hương lan tỏa vào trong đó. Cảm thấy cõi lòng phần nào yên ổn trong không gian thoang thoảng mùi hương ấm áp, tôi nặng nề chìm sâu vào giấc ngủ...
Một tiếng động nhẹ vang lên ngoài cửa, tôi giật mình tỉnh giấc, thấy các bức tường đều đã trở thành màu vàng chanh tức mắt vô cùng. Chỗ này, chỗ này sao giống phòng nghỉ trong khách sạn ở Thẩm Quyến thế? Tôi ngồi dậy khỏi giường, thấy trong phòng không có bất cứ thứ gì quen thuộc. Tiếng cạy cửa bên ngoài lại vang lên, tôi nhón chân đi ra đó nhưng phát hiện ra bên ngoài chẳng có một ai, song tiếng cạy cửa vẫn không dừng lại. Tôi thò đầu ra ngoài nhìn, mới thấy có một người đang đứng bên kia tường, bàn tay đang vặn vẹo chốt cửa phòng bên liên tục.
Tôi lặng lẽ đi ra đứng đằng sau lưng người đó, nhìn anh ta mở cánh cửa ra. “Keng...”, có tiếng kim loại rơi trên sàn, nhìn theo nơi phát ra âm thanh đó, tôi thấy một vòng tròn màu bạc đang quay quay trên mặt đất. Cuối cùng, khi nó dừng lại, tôi nhận ra đó là một chiếc nhẫn, bèn kêu lên thất thanh: “Úy Bân?”
Lao vào trong đó, nhưng tôi chỉ thấy Thanh Lâm và Vân Phong, còn Úy Bân đâu rồi? Vân Phong đang hôn Thanh Lâm, dù tiếng dép của tôi vang lên rõ mồn một nhưng dường như họ không hề nghe thấy, vẫn chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt. Tôi đi đến bên ghế salon rồi ngồi xuống, nhìn môi họ bám riết lấy nhau. Bàn tay Vân Phong bắt đầu không còn giữ phép tắc gì nữa, anh cởi phần thân trên chiếc áo choàng tắm của Thanh Lâm ra, bầu ngực trắng nõn của Thanh Lâm lộ ra quá nửa dưới ánh đèn mờ ảo. Khi Vân Phong cúi xuống định hôn lên vùng da trắng nõn ấy tôi nhìn thấy Úy Bân đứng ngay sau lưng họ cười với vẻ tà ác vô cùng.
“Úy Bân, đừng!”. Tôi đột nhiên hiểu ra điều gì đó, kêu toáng lên, nhưng Úy Bân vẫn mặc kệ tôi, vẫn làm theo ý nó. Khi Vân Phong cúi người xuống hôn vào bầu ngực Thanh Lâm, Úy Bân chợt biến mất. Tôi hoảng sợ gọi ầm lên:
“Úy Bân, Úy Bân, em ở đâu?”.
Bỗng nhiên tôi nhìn thấy bên khóe môi Vân Phong hé ra một nụ cười tà ác mà tôi chưa từng được thấy bao giờ. Bàn tay trái của anh ấy đã rời khỏi eo lưng Thanh Lâm, với lấy con dao gọt trái cây để trên bàn. Tôi muốn lao đến để tước lấy con dao đó, nhưng toàn thân như bị điểm huyệt cứ đứng yên tại chỗ như khúc gỗ không sao động đậy được.
Vân Phong vẫn cười như vậy, môi vẫn dán trên ngực Thanh Lâm, song tay trái đã cầm dao đưa lên sát cổ cô ấy, nụ cười trên khóe miệng càng quỷ quái hơn. Tôi muốn nhắm mắt lại, song dường như đã quên mất cách làm thế nào để nhắm mắt cho mình không phải nhìn thấy cảnh máu me khủng khiếp này, nên đành cứ giương mắt ra như vậy mà nhìn Vân Phong lướt con dao qua cổ Thanh Lâm. Máu lập tức phun ra tứ phía.
“Đừng!”. Tôi bật khóc thành tiếng. Vân Phong nghe thấy tiếng gào của tôi, trong mắt anh chợt lóe lên một cảm xúc gì đó giống như sự xót thương. Anh đưa con dao trong tay lên sát miệng, nhìn vết máu dính trên đó rồi dùng lưỡi liếm, nụ cười càng rõ nét. Anh đi đến trước mặt tôi, dùng tay phải nâng cằm tôi lên, nói khẽ:
“Tiểu Ảnh, những người làm tổn thương chị đều phải bị trừng phạt!”.
Giọng nói đó rõ ràng là ngữ điệu mà Úy Bân vẫn thường dùng. Tôi nhìn Vân Phong với vẻ hoảng sợ cùng cực, gọi thất thanh: “Vân Phong, không, không, Úy Bân! Đừng, đừng mà!!!”.
. Vân Phong không buồn quan tâm đến tôi nữa, anh đi tới giường rồi nằm xuống, tay vẫn xoay xoay con dao nghịch ngợm.
“Soạt...”, đột nhiên một âm thanh lạ thường vang lên bên tai, khi tôi mở mắt ra nhìn, đã thấy Vân Phong cắt đứt cổ tay mình, con dao cầm bên tay trái vẫn còn đang nhỏ máu. Không gian tĩnh lặng tới mức tôi có thể nghe thấy tiếng máu rơi tí tách trên mặt đất. Mắt Vân Phong đã khép lại, giống như đang ngủ... Tôi nhìn vào vết thương, thấy máu không ngừng phụt ra trên tấm ga trải giường cho tới khi yếu dần rồi dừng lại...
...
Tác giả: Chu Nghiệp Á
Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù, Kính Cận
Kỹ thuật: Nhím xù
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.