Quỷ Họa_ phần 4
2014-05-28 14:22
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Nhím Xù
Đi tới cổng nhà họ Liễu, đột nhiên Hồ yêu kêu lên: "Không xong rồi! Phong ấn ta bày ra trên bức tranh kia bị phá rồi!"
Kính Ninh nhíu mày, nheo mắt lại, Hồ yêu sợ phát khóc: "Tiên trưởng! Tiểu yêu không dám coi thường người, nên chắc chắn không dám làm bậy, bởi vì người vừa chém đứt một đuôi của tiểu yêu, khiến yêu lực của tiểu yêu giảm đi, phong ấn liền bị oan hồn phá tan! Nếu tiên trưởng tiếp tục chần chừ, e rằng mạng của Họa yêu kia nhanh chóng không còn giữ nổi!"
"Một khi đã như vậy." Kính Ninh gật gật đầu, tay vừa cử động, một chiếc la bàn nhanh chóng hiện lên trong lòng bàn tay hắn, Hồ yêu xoay người định bỏ chạy, lại thấy một luồng lực cực lớn túm lấy ả, ả kinh hoàng quay đầu lại, còn chưa kịp biểu lộ gì đã bị lôi vào trong la bàn, trong không trung chỉ còn lại tiếng kêu rên thê thảm của ả: "Đạo sĩ gian ác!"
Đi vào trong Liễu phủ, Kính Ninh cảm nhận được âm khí bốc tận trời, người trong phủ không biết đã chạy đi đâu hết, hắn dựa theo trí nhớ tìm tới khuê phòng của Liễu tiểu thư, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu khóc của thư sinh: "Thiên trường địa cửu hữu thì tận. Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ!* Liễu Nhi! Nàng phụ ta!" Nói xong, một luồng gió ma quái nổi lên bốn phía, giữa buổi trưa, từ trong phòng thổi ra ngoài.
*câu thơ trích trong Trường hận ca của Bạch Cư Dị
Kính Ninh cau mày, lệ khí của oán quỷ này quá nặng, nếu muốn đối phó e rằng chỉ thế đánh tan hồn phách của hắn, cũng khiến hắn không thể nào đầu thai sang kiếp khác.

"Hức hức... Mạt Họa, đừng đánh ta, đừng đánh ta, ta không khóc nữa, nhưng mà, nhưng mà Liễu Nhi nàng ấy phụ ta, huhu hu, ba ngày nữa nàng ấy sẽ thành thân với kẻ đó, ta... ta không thể sống nổi."
Kính Ninh nhảy vào trong phòng, vừa nhìn đã thấy người trong Liễu phủ nằm đầy đất, mà lệ quỷ thư sinh kia đang bị Mạt Họa sắc mặt tái nhợt đuổi đánh.
Kính Ninh nhíu mày, lặng lẽ dừng bước.
Mạt Họa đuổi theo vài bước đã mệt không thở nổi, nàng oán hận bẻ cành liễu ném vào người thư sinh kia mắng: "Ngươi đã phá được phong ấn của yêu hồ thì có thể lăn đi đầu thai! Còn muốn làm lệ quỷ, ngươi làm được hả?"
Thư sinh bị đánh trúng, buồn bã rúc người bên dưới cành liễu: "Ta muốn ở bên Liễu Nhi, không thể để nàng ấy lập gia đình với người khác."
"Đồ ngốc, dù nàng ấy không cưới người khác thì cũng không thể cưới ngươi, ngươi..." Lời này của Mạt Họa động trúng chỗ đau của thư sinh, hốc mắt hắn đỏ vằn, phúc chốc hét về phía Mạt Họa: "Câm mồm! Ta không sống được, thì để Liễu Nhi chết cùng ta là được rồi!" Nói xong, hắn giống như lang sói đánh về phía Liễu tiểu thư đang ngất xỉu nằm dưới đất.
Kính Ninh vung tay ném một lá bùa ra ngoài, lập tức dán trên trán thư sinh. Chỉ nghe thấy "xoẹt" một tiếng, thư sinh giống như bị đốt cháy, cuộn tròn dưới đất, đau muốn chết.
(...)
Tác giả : Cửu Lộ Phi Hương
Người dịch: Hắc Gia
Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù
Kỹ thuật: Nhím Xù
Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

Duyên duyên số số
Nếu tình yêu lận đận, xin đừng đổ lỗi cho duyên phận, hãy đổ lỗi cho quyết định của mình ngày hôm đó. Đừng bao giờ đem cách yêu của mình áp đặt lên đối phương và nghĩ họ cũng yêu lại mình theo cách tương tự. Nếu như ở đời cái gì cũng cần phải học thì yêu là thứ bạn chắc chắn cần phải học rất nhiều.

Phụ Nữ Chỉ Khóc Vì Người Đàn Ông Xứng Đáng (Blog Radio 820)
Phụ nữ nếu rơi nước mắt thì chỉ nên khóc vì người đàn ông xứng đáng mà thôi.

Chỉ Là Không Cùng Nhau
Cây kẹo bạn thích lúc nhỏ đến năm 25 tuổi bạn vẫn có thể mua được nhưng vị của nó có còn như khi đó không? đương nhiên là không rồi. Huống chi là lòng người.