Phát thanh xúc cảm của bạn !

Án Mạng ( Cẩm Tú kỳ bào, phần 26 )

2014-05-26 19:13

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Mèo Mun, Nhím Xù

Đột nhiên tôi trông thấy bàn tay trái để lộ bên ngoài chăn của Vân Phong, nó vẫn đang cầm một con dao gọt trái cây, lưỡi dao sắc bén lấp loáng dưới ánh đèn, trên mũi dao vẫn còn một giọt máu khô đọng lại, trông như muốn rơi xuống. Tôi giật mạnh tấm chăn ra, phần ga giường bên dưới bàn tay phải đã bị máu nhuộm đỏ thành một mảng, mùi tanh nồng xộc lên khiến tôi không sao đè nén được nỗi đau đớn trong đáy lòng mình nữa, cơn choáng váng chợt ập đến trong thoáng chốc. Trước mắt tôi trở thành một mảng tối sầm, mùi máu vẫn tanh nồng trong mũi. Cuối cùng không gian được bao phủ bởi một màu đỏ chói, cả thế giới đã biến thành màu đỏ, đỏ tới mức lóa mắt. Chân đột nhiên mềm nhũn, tôi ngã vật ra đằng sau...

Tôi vặn nắm cửa ra một lần nữa, lần này không do dự như ban nãy, cánh cửa lập tức mở ra. Phía sau cánh cửa là một lối đi dài, thiết kế gian phòng này giống hệt như phòng tôi, các bức tường cũng được sơn màu vàng chanh tức mắt. Tôi đi vào trước, Đường Triêu đi sát theo sau. Khi ngang qua buồng tắm, thấy đèn trong đó đều được bật cả lên, còn có tiếng vòi nước vẫn róc rách chảy, tôi đẩy cửa ra, phát hiện bên trong không có một ai, còn chiếc vòi hoa sen bên trên bồn tắm vẫn đang chảy không ngừng, nước trong bồn đã đầy tràn cả ra ngoài. Cả gian buồng tắm tỏa ra mùi ẩm ướt.


Nước vẫn chưa tắt, chứng tỏ trong phòng chắc chắn có người, nhưng sự yên tĩnh khủng khiếp đó nói lên điều gì? Tôi thấp thỏm không yên, quay đầu lại nắm chặt lấy tay Đường Triêu, muốn tìm một chút hơi ấm từ bàn tay anh, không ngờ lòng bàn tay anh cũng đang toát đầy mồ hôi lạnh giống hệt tay tôi. Không khí mỗi lúc một ngột ngạt hơn, mỗi bước đi gần đến với sự thực, sự khao khát và nỗi sợ hãi trong trái tim tôi càng lớn. Dù biết rõ rằng khó tránh được kiếp nạn này, nhưng vẫn không thể không ôm ấp một tia hy vọng, dù rằng nó vô cùng mong manh nhưng cũng vẫn còn hơn không.

Lối đi chỉ dài chừng mười mét, nhưng tôi và Đường Triêu đã phải mất rất lâu mới có thể đi hết. Hai chân như bị gắn thêm chì, mỗi bước đi là mồ hôi lại túa ra khắp toàn thân. Khi đến được nơi cần đến, chân tôi đột nhiên mềm nhũn, cơ thể như đổ sụp xuống. Đường Triêu đỡ lấy tôi từ phía sau, không ngờ tay anh không đủ lực nên cũng ngã ngồi xuống đất.

Tôi không dám ngẩng đầu lên, mắt nhìn chằm chằm vào vết máu ngay dưới chân mình. Trên mặt sàn màu vàng chanh, vệt máu đã đen đặc lại trở nên vô cùng tức mắt, tôi muốn nhắm mắt lại, hoặc tốt hơn là ngất luôn đi, nhưng khi đó đầu tôi lại cực kỳ tỉnh táo, dưỡng khí bên trong đầy ắp hơn bao giờ hết, khiến tôi không có dấu hiệu nào cho thấy mình có thể ngất đi.



“Đường Triêu...”. Tôi hé miệng, lời nói đã lạc điệu, dường như chỉ giống một tiếng rên, một tiếng rên mà chỉ trái tim tôi nghe thấy. Bàn tay tôi đang siết chặt trong tay anh trở nên lạnh giá một cách khác thường, khi quay lại nhìn Đường Triêu, tôi chỉ thấy hai mắt anh đã đờ ra, sắc mặt trắng nhợt. Theo hướng anh nhìn tôi quay đầu lại.

Trong tầm mắt của tôi là màu máu nhìn qua đã thấy giật mình. Máu đã cô đặc lại thành màu đen, chảy dọc ngang trên sàn, rải đầy trên ghế salon. Tôi nhìn tiếp về phía trước, thấy trên đống máu đen đó là một đôi chân đã cứng đờ, đôi chân trắng muốt như được làm bằng thạch cao, bên trên cũng dính đầy vết máu. Nhìn theo đôi chân thon gầy đó lên trên, thấy một vạt áo choàng tắm màu trắng đã bị khô cứng lại vì máu đông. Nhìn tiếp lên trên nữa, lên trên nữa, trên nữa…

Một mái tóc dài rối bời xõa ra trên ghế, trông cảnh tượng đó nếu là bình thường thì chắc chắn sẽ rất phong tình, song giờ đây, nó chỉ càng quái đản và tàn nhẫn. Mắt tôi dịch chuyển thêm hai phân nữa, cuối cùng chạm vào khuôn mặt đó, khuôn mặt quen thuộc không còn vẻ diễm lệ như thường ngày nữa, miệng đã há hốc, hai con ngươi như lồi hẳn ra ngoài, nhìn khắp xung quanh với vẻ vô tội.

Dọc theo cằm xuống đến cổ, tôi thấy một cảnh tượng không còn xa lạ nữa, xương cổ trắng hếu lòi cả ra ngoài, phần ngực để hở đã mất hết vẻ quyến rũ vì bị máu nhuộm đỏ. Vị chua trào lên trong dạ dày, tôi đưa tay ôm lấy bụng mình, trái tim đau như bị cắt rời ra, song mắt lại ráo hoảnh không rơi nổi một giọt lệ nào. Tôi run rẩy thì thào: “Thanh Lâm…”, song cũng giống như ban nãy gọi Đường Triêu, âm thanh nhỏ tới mức dường như chỉ có mình tôi nghe thấy.

Còn Vân Phong đâu? Vân Phong đi đâu rồi? Tôi hoảng hốt nhìn tứ phía, cuối cùng cũng trông thấy Vân Phong nằm ngửa trên giường. Tôi đứng dậy, từ từ đi tới đó, giẫm cả lên vũng máu. Mùi tanh mỗi lúc một nặng nề hơn, tôi cố nén dạ dày mình lại, chậm rãi đi tiếp về nơi ấy.

“Tiểu Ảnh!”. Đường Triêu kêu lên. Tôi quay đầu lại, thấy khuôn mặt anh đang co rúm lại dường như phải chịu đựng một nỗi đau khủng khiếp. Cuối cùng thì nước mắt cũng rơi ra, chính vì tiếng gọi đó của anh.Tất cả những thứ bên trong gian phòng này đã khiến khoảng cách giữa chúng tôi trở nên xa ngàn dặm...

Tôi đi tới bên giường, nhìn thấy chiếc túi để dưới chân giường đang mở, lộ ra nguồn cơn của tất cả tội ác, chính là chiếc áo xường xám màu xanh sẫm đó. Tôi trông thấy khuôn mặt an tường của Vân Phong, ngoài việc có vẻ nhợt nhạt hơn bình thường một chút thì trông anh không có gì khác như khi đang ngủ. Tôi dường như còn có thể nhìn thấy đôi lông mày đó hơi động đậy, tay run rẩy đưa sát đến bên dưới mũi anh, đã không còn chút hơi thở nào...

Đột nhiên tôi trông thấy bàn tay trái để lộ bên ngoài chăn của Vân Phong, nó vẫn đang cầm một con dao gọt trái cây, lưỡi dao sắc bén lấp loáng dưới ánh đèn, trên mũi dao vẫn còn một giọt máu khô đọng lại, trông như muốn rơi xuống. Tôi giật mạnh tấm chăn ra, phần ga giường bên dưới bàn tay phải đã bị máu nhuộm đỏ thành một mảng, mùi tanh nồng xộc lên khiến tôi không sao đè nén được nỗi đau đớn trong đáy lòng mình nữa, cơn choáng váng chợt ập đến trong thoáng chốc. Trước mắt tôi trở thành một mảng tối sầm, mùi máu vẫn tanh nồng trong mũi. Cuối cùng không gian được bao phủ bởi một màu đỏ chói, cả thế giới đã biến thành màu đỏ, đỏ tới mức lóa mắt. Chân đột nhiên mềm nhũn, tôi ngã vật ra đằng sau...

...

Tác giả: Chu Nghiệp Á

Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù, Kính Cận

Kỹ thuật: Nhím xù

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn



 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top