Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chàng trai của mặt trời

2014-06-02 10:39

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Là đôi mắt ấy, đôi mắt sâu thẳm kia đang nhìn chằm chằm vào Thiên như muốn xuyên thấu hết tất cả những suy nghĩ của người đối diện. Đông Minh mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng hệt như thiên thần ấy dường như vẫn chưa bao giờ thay đổi.

***

Thiên bật cười, hòa lẫn với dòng nước mắt cứ tuôn trào tưởng chừng như không bao giờ có thể dứt được.

“Kít….” - Tiếng thắng xe bus kêu lên làm Thiên giật mình. Nó lấy tay che cái ngáp vội dù đã “ăn gian” ngủ nướng trên giường thêm mười lăm phút so với thường nhật. Thiên xách vội balo từ trên xe bus rồi chạy nhanh xuống vỉa hè, cầu mong rằng cổng trường chưa khóa kĩ và màu áo xanh xanh của bác bảo vệ vẫn còn đó.

Nhưng đúng là, từ nhỏ cho đến lớn, Thiên chưa bao giờ được Chúa ban phát cho một chút xíu may mắn nào, dù chỉ là một chút thôi cũng được. Thiên thở dài, nhìn cổng trường lạnh lẽo đã bị khóa tự động từ lâu. Có lẽ, cái tháng 4 chết tiệt này, là cái tháng xui xẻo nhất trong năm học cuối cấp trung học cơ sở của nó.

- Bác bảo vệ ơi! Thưa bác, bác cho cháu vào trường đi! Sáng nay mẹ cháu bị trở bệnh đột ngột, cháu phải đưa mẹ cháu đến bệnh viện nên cháu đến trễ. Bác cứ mở cổng trường cho cháu đi, cháu sẽ xin phép giáo viên chủ nhiệm đầy đủ đàng hoàng ạ! 

Thiên ngạc nhiên, nó quay lại về phía cổng, nhìn trân trân vào tên con trai có giọng nói ngọt ngào xen lẫn đáng thương đang đứng “vật vã” trước cổng trường với bác bảo vệ. Thế nhưng, dường như bác bảo vệ đã quá quen thuộc với khuôn mặt “đẹp trai” và “chiêu trò” này của đám học sinh tinh quái nên không hề tỏ ra động lòng hay bất cứ sự thông cảm nào với hắn. 



Thiên khoanh tay, chăm chú nhìn kĩ từng đường nét trên khuôn mặt hắn: Làn da trắng nhẹ, đôi mắt sâu với hàng mi dài, sống mũi cao với nụ cười đẹp như một thiên thần giữa đời thường vậy. Thiên lắc đầu, cố thoát khỏi những đường nét đầy mê hoặc ấy. Tại sao suốt gần bốn năm học tại cái trường trung học này, Thiên lại chưa hề thấy bất kì một tên con trai nào có giọng nói ngọt ngào và … đẹp trai đến như thế này nhỉ? Thậm chí, trong tiềm thức của Thiên, nó còn chưa bao giờ mơ mộng đến thế cơ mà. Tiến đến gần phía cổng, Thiên nở một nụ cười:

- Đừng la lối nữa vô ích! Hết một tiết sau thì cậu cũng sẽ được vào trường thôi mà!

Tên con trai dường như nhận ra được có một sức hút mạnh của sự khác biệt giới tính nên quay sang nhìn Thiên. Nụ cười nửa miệng kia khẽ thoáng xuất hiện: 

- Cậu cũng là dân thuộc hội đi trễ à? Sao tớ đi trễ hoài mà không thấy cậu nhỉ? 

- Không, là do hôm nay tớ gặp xui xẻo thôi. Tớ đâu có trực thuộc thành viên chính thức như cậu. 

- À, ra vậy? Ơ mà cậu học lớp nào thế? Hình như tớ chưa bao giờ thấy cậu thì phải ?

- Tớ học lớp 9A1, còn cậu? 

- Ra là thế. Tôi tên Đông Minh, “thần dân” lớp 9A6 cơ. Có lẽ vì khoảng cách hai lớp cách xa nhau quá nên đến giờ tớ mới may mắn được gặp cậu!

Thiên cười trừ trước câu nói của tên con trai… đẹp trai ấy. Bình thường, nếu như phải đứng trước cổng trường một mình suốt hơn bốn mươi lăm phút như thế này, chắc chắn Thiên sẽ phải thốt lên vì sự chán nản đã dâng lên tột đỉnh. Thế mà hôm nay Thiên lại cảm thấy thời gian trôi nhanh đến lạ kì khi nói chuyện với Đông Minh suốt buổi. Cái kiểu nói của cậu ta trông thật lém lỉnh nhưng cũng đầy sức hút. Có lẽ, chưa bao giờ trong đời, cứ cách năm giây là Thiên lại ôm bụng cười ngặt nghẽo trước những trò đùa không dứt từ người lạ, mà ở đây lại là Đông Minh – thành viên thuộc lớp quậy phá nhất của trường. 

Trước đây, Thiên đã từng suy nghĩ, kẻ đã phạm lỗi là tội nhân, mà đã là tội nhân thì luôn mang lỗi lầm trong mình suốt đời. Có lẽ, cái suy nghĩ tiêu cực ấy đã chấm dứt kể từ lần đầu tiên Thiên gặp Đông Minh cho đến bây giờ. Một cái đầu quá cứng nhắc, một lối sống quá nguyên tắc đôi khi khiến con người ta đi dần vào lối mòn tẻ nhạt và khó có thể tìm ra được những điều nhỏ nhoi nhưng thú vị trong cuộc sống phong phú này.



Sau ngày đi trễ hôm ấy, Thiên và Đông Minh liên lạc với nhau thường xuyên hơn, như những người bạn thân thực thụ. Đôi lúc, Thiên cảm thấy Đông Minh hệt như bản sao thứ hai của mình : Từ loại cafe yêu thích, từ bộ phim hành động thú vị, cho đến thói quen… ngủ ngày xấu xí mỗi trưa cuối tuần cho đến chiều tối. Sau mỗi giờ học, Thiên thường đạp xe cùng Đông Minh dạo vòng quanh phố phường, dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Thấm thoắt, năm học cuối kết thúc. Những quãng thời gian đẹp đẽ của thời cấp hai cũng cứ thế tan đi. Mọi liên lạc giữa Thiên và Đông Minh cũng thưa thớt dần. 

Đông Minh về quê phụ giúp gia đình trong khi Thiên nôn nức trong lòng với kì thi chuyển cấp vào lớp chuyên đầy khắc nghiệt. Thỉnh thoảng mỗi tối, khi bị cảm giác áp lực đè nặng đến mức mệt mỏi rã rời, Thiên lại trùng hợp nhận được những lời động viên qua tin nhắn từ Đông Minh. Những lúc nhìn những dòng chữ ngắn ngủi nhưng đầy khích lệ ấy, Thiên lại thấy mắt mình cay cay. Thế nhưng, tất cả những thứ ấy có là gì với một đứa con gái mới lớn cơ chứ? Liệu đó có phải là tình yêu hay không, Thiên không dám nghĩ… Nếu hỏi đó là lí do vì sao, có lẽ Thiên cũng chẳng tài nào trả lời được…

***
Đã hai năm trôi qua, tất cả những gì đọng lại trong tâm trí Thiên lúc này, dù muốn hay không, cũng chỉ là những thứ mang tên KÝ ỨC. 

Thiên vượt qua kì thi chuyển cấp một cách nhẹ nhàng. Lịch học dày đặc ở trường tuy khá nặng nề nhưng vẫn không thể nào vùi dập được Thiên. Thiên vẫn tham dự phong trào đầy đủ, lại có công việc làm thêm tại một tiệm bánh lớn ở gần nhà. Vậy mà, Thiên vẫn chẳng hiểu sao khóe mắt lại ướt đẫm, cả người co rúm lại vì dường như thiếu vắng một thứ gì đó – mà Thiên chẳng thể định hình được. Thời gian trôi qua nhanh quá, chúng cứ kéo Đông Minh đi vào guồng quay vô hình nào đó mãi mà chẳng dừng. Một tin nhắn, một cuộc gọi vài giây là khó khăn đến thế sao? 

(...)

Tác giả: Nhóc Gari

Được thể hiện qua giọng đọc : Audiobook Team

Kỹ Thuật: Jun


Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn



 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top