Quỷ Thê_phần 1
2014-06-04 16:04
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Nhím Xù
Trong tân phòng, ngọn nến cháy cả một đêm, in bóng công chúa và Tấn vương gia lên chữ Hỉ dán trên cửa sổ, hai người ngồi đối diện nhau cả một đêm.Sáng hôm sau, Tấn vương gia vào triều sớm.Trên nhà thủy tạ trong Tấn vương phủ, tiểu thiếp hôm qua mới đến đang quỳ gối ngồi dưới chân Triều Triệt. Triều Triệt bình thản nhấp một ngụm trà, hỏi:
"Ngươi là con cái nhà ai?"
"Thiếp, thiếp thân..."
Công chúa nâng tay cắt ngang lời nàng: "Đừng tự xưng như thế, ngươi còn chưa vào cửa Tấn vương phủ đâu."
"Nô tỳ... nô tỳ là con gái của Thứ sử* Lương châu, tháng trước theo cha nô tỳ vào kinh."
"Tháng trước?" Đầu ngón tay Triều Triệt miết miệng chén, "A Diệp... Tấn vương nhắc chuyện thành thân với ngươi khi nào?"
"Năm ngày trước ạ."
Triều Triệt mím môi cười, bốn ngày trước bọn họ cùng giường hàng đêm, trong lúc vành tai mái tóc chạm vào nhau thì trong lòng hắn lại đang suy nghĩ chuyện cưới hỏi một cô gái khác. Cũng có thể là, trong lòng hắn cảm thấy có lỗi với nàng nên mới đến an ủi nàng. Triều Triệt cảm thấy trong cuộc đời này chưa bao giờ nàng phải chịu sỉ nhục lớn đến thế.Nàng đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên người cô gái đang quỳ dưới đất, cười nói:
"Cô nương, lẽ ra chuyện phu thê chúng ta không nên liên lụy tới người khác. Nếu cô nương nghĩ thông suốt rồi, thì hôm nay hãy rời khỏi vương phủ, quay về Lương châu với cha cô đi."
Cô gái hoảng sợ nói: "Nhưng Tấn vương..."

"Tấn vương gia Sở Diệp là hôn phu của công chúa Triêu Dương ta, cả đời này Triêu Dương chỉ lấy một mình chàng, cũng không cho phép hắn tái giá với người khác, nếu ngươi muốn vào cửa Tấn vương phủ, thì hãy đến Điện Kim Loan cầu xin hoàng đệ của ta ban Hưu thư, Tấn vương gia bỏ ta rồi thì hai người có thể thoải mái cưới gả."
Nàng còn chưa dứt lời, đã nghe thấy đám nô tài bên ngoài nhà thủy tạ hành lễ: "Vương gia cát tường!"
Ánh mắt cô gái sáng ngời, còn sắc mặt Triều Triệt lại lạnh tanh. Nàng theo bản năng hơi ngẩng cằm lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Sở Diệp đang từ từ lại gần, khóe môi nhếch lên thành nụ cười: "Vương gia tới thật đúng lúc."
Cô gái quỳ dưới đất đỏ ửng hai mắt, liền lập tức khóc nức nở, lê hoa đái vũ nhìn vô cùng yếu đuối đáng thương. Sở Diệp bình tĩnh nhìn Triều Triệt, hai người trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng là Triều Triệt lên tiếng trước: "Vương gia không đi diện thánh sao?"
Sở Diệp cúi mắt, hơi nghiêng đầu nói với hai gã thị vệ phía sau: "Dẫn cô ta đi đi."
"Vương gia?" Cô gái kinh hoàng nhìn Sở Diệp, Triều Triệt cũng hơi ngạc nhiên.
"Hoàng thượng có lệnh, khoét hai mắt, dùng loạn côn đánh chết." Hắn nhìn Triều Triệt chằm chằm, thong thả nói rõ ràng. "Để làm vơi bớt phẫn nộ trong lòng công chúa Triêu Dương."
Triều Triệt hoảng hốt, bên tai vang lên tiếng gào khóc của cô gái kia: "Vương gia tha mạng! Công chúa tha mạng! Vương gia, vương gia cứu thiếp với!" Cô gái bị thị vệ lạnh lùng lôi ra khỏi nhà thủy tạ, tiếng gào khúc càng lúc càng xa. Bên môi Sở Diệp nở một nụ cười buồn, ánh mắt mông lung khó phân biệt, hắn bước lại gần Triều Triệt, cầm lấy bàn tay đang xiết chặt thành nắm đấm của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Làm vậy, Triệt Nhi đã bớt giận chưa?"
Triều Triệt không trả lời, Sở Diệp ghé sát vào tai nàng, giúp nàng vén mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, hắn nói khẽ: "Hoàng đệ của nàng rất thương nàng, chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, hôm nay trong cung đã biết tin, Triệt Nhi thấy ta nên làm thế nào để cảm tạ sự quan tâm của Thánh thượng? Phải chăng một ngày nào đó, nếu ta và nàng xảy ra chuyện xích mích, hoàng đệ của nàng cũng sẽ tức giận khoét mắt ta rồi dùng loạn côn đánh chết nhỉ?"
Lòng bàn tay Triều Triệt khẽ run, Sở Diệp vuốt ve mặt nàng, lui dần ra sau: "Hôm nay còn bận nhiều việc, không thể về phòng ngủ, công chúa thứ lỗi."
(...)
Tác giả : Cửu Lộ Phi Hương
Người dịch: Hắc Gia
Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù
Kỹ thuật: Nhím Xù
Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bình yên ai mua mà bán, ai thừa mà xin
Bạn thân mến đừng cố tìm kiếm sự bình yên vì vốn dĩ bình yên ở rất gần với chúng ta ngay từ những điều đơn giản nhất. Bình yên giống như một luồng gió mát thổi vào tâm hồn của bạn, xua tan đi nỗi lo toan mệt mỏi đang phải gồng mình gánh chịu để có thể thả hồn vào những điều mình đang có và cảm thấy hạnh phúc.

Kể từ giờ em có thể sống hạnh phúc rồi (Blog Radio 808)
Biết đâu chỉ vì bạn cố gắng cứu vãn những gì không thể mà bỏ quên hạnh phúc của mình. Biết đâu người vẫn ở bên cạnh quan tâm, an ủi, đối xử với bạn thật tốt, nhưng đó chỉ là cảm giác muốn dựa vào ai đó những lúc yếu lòng chứ không phải là yêu.

Khi bạn thay đổi thế giới tự khắc đổi thay
Tôi có một người bạn thân, cô ấy chia tay bạn trai sau bốn năm họ bên nhau, cô ấy nói rằng bản thân đã rất lưỡng lự khi đưa ra quyết định đó nhưng khi cô nghe anh bạn trai nói: Vì em quá yêu anh, nên những năm qua em đã thay đổi quá nhiều đến mức em không còn là chính em nữa.

Tình bỏ lỡ là tình đắng cay (Blog Radio 807)
Tôi chỉ mong sao, cả đời này của tôi và bạn, đều sẽ không bỏ lỡ người mà mình yêu thương nhất.

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)
Anh nói xem, giữa việc chưa từng gặp gỡ hay đã gặp nhau rồi nhưng phải chia xa thì sẽ mang đến nhiều tiếc nuối hơn.

Người cũ từng thương
Có người từng nói, để gặp một người chúng ta chỉ cần một giây, để yêu một người có lẽ chúng ta chỉ cần một ngày, nhưng để quên đi một người đôi khi chúng ta cần đến cả một đời. Thực ra trong suốt cuộc đời mỗi người, để gặp được một người mà mình thích không dễ dàng gì. Mỗi một cuộc tình đều có ý nghĩa nhất định. Tình yêu trong giai đoạn thanh xuân chính là quá trình giúp ta trải nghiệm cũng như trưởng thành. Chỉ cần chúng ta dũng cảm để yêu thì xem như tuổi trẻ của chúng ta không có gì tiếc nuối.

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)
Tôi từng có một câu chuyện rất dài, vắn tắt vài ba câu liền kể hết. Cậu ấy từng có một cuộc đời thật đẹp, bỗng nhiên một ngày hóa thành sương mờ đắm mình trong biển nước.

Sao phải buồn vì những điều đã cũ
Chào bạn ngày hôm nay của bạn như thế nào? Vui vẻ hay âu lo dù có thế nào thì cũng mong rằng bạn của ngày mai sẽ luôn là phiên bản tốt hơn bạn của hôm này nhé. Dù cho cuộc đời không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn, bão giông lại càng không vì những bước chân trốn chạy của bạn mà nhường cho mặt trời hửng nắng. Cuộc đời đâu phải một giấc ngủ, để sau một đêm dài với những cơn ác mộng, bình minh sẽ rạng phía đằng đông. Tất cả sẽ ổn thôi mãi chỉ là một lời trấn an vô nghĩa - nếu hôm nay bạn lựa chọn buông xuôi.

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)
Khi họ nói muốn ra đi, thực chất trong lòng ngàn vạn lần muốn hét lên: “Hãy giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!” Họ chỉ muốn một lần được người mình yêu níu kéo, để biết trong lòng cô ấy, họ quan trọng đến nhường nào.

Tình đầu là tình bỏ lỡ
Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.