Con đã lớn lên từ nỗi đau của mẹ
2019-01-13 05:48
Tác giả: Giọng đọc: Hà Diễm
Mẹ bước đến bờ hàng rào giới tàu, bẻ một cây roi, mà mẹ thường gọi là roi mót. Chị vẫn ngồi yên trên chiếc chiếu rách ngoài hiên nhà. Tôi ngồi co ro trong góc nhà nhìn mẹ lấy cây roi vụt vào người chị.
“Sao con không nấu cơm cho em ăn? Sao phải sang bên đó để bị đuổi về. Mẹ đã dặn con như thế nào. Không nhớ à? Hay là nhớ mà vẫn không nghe lời? Hả?”
Lúc đó tôi thật sự thấy sợ. Tôi nghĩ mình sai rồi. Tôi chỉ muốn nũng nịu mẹ một chút xíu thôi mà.
Bình thường mẹ hiền lắm, mẹ thương hai chị em tôi lắm. Hôm nay sao mẹ lại tức giận đến vậy. Đã bao giờ mẹ đánh chị đau thế đâu. Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu tôi. Muốn chạy đến ôm lấy chị, xoa những vết roi hằn ứ máu trên da thịt nhưng lại sợ chị còn giận. Lấy tay quệt những dòng nước mắt, chị đi lên nhà. Mái nhà tranh chỗ xiêu chỗ dột, chị ngồi thụp xuống chõng tre, ngẩng mặt lên mặc cho ánh nắng rọi từ cái lỗ dột trên nhà hắt thẳng xuống. Hẳn chị cũng đang thắc mắc như tôi: Sao mẹ lại vậy?
Dưới căn bếp nhỏ cũng bằng mái tranh, vách tường trét đất, nền nhà chỗ lồi chỗ lõm, mẹ ngồi dựa vào cái kệ đựng bát đĩa đã mối mọt cũ kỹ. Nhìn qua khe cửa tôi thấy những giọt nước mắt của mẹ.
Mẹ không khóc thành tiếng, ầm thầm nhưng đầy nỗi dằn vặt xen lẫn trách móc và oán giận. Khi đó tôi còn quá bé để hiểu được vì sao mẹ khóc.
Đó là ký ức tuổi thơ sâu đậm nhất của tôi về gia đình ở cái thời mặc không có, ăn còn chưa đủ. Cái thời của tư tưởng trọng nam khinh nữ làm khổ biết bao nhiêu gia đình. Mãi đến sau này, tôi mới hiểu về những giọt nước mắt ngày ấy. Mẹ lấy bố là con trai cả trong gia đình. Bố đi bộ đội xa nhà. Lương bộ đội khi đó chẳng được bao nhiêu, mẹ làm công nhân của xí nghiệp gạch ngói. Ngày mẹ đi làm, đêm về thức nấu rượu đến khuya, sáng dậy từ sớm đi nhập cho các cửa hàng rồi mới vội vã đến xí nghiệp. Cuộc sống dường như chỉ có ba mẹ con nương dựa vào nhau. Có lẽ mọi thứ đã khác nếu như tôi sinh ra là một thằng con trai. Sau này lớn lên thi thoảng tôi vẫn tự trách mình như thế khi nghĩ vễ nỗi đau của mẹ.
Cuộc sống của mẹ đã dễ chịu biết bao cho đến khi sinh tôi ra là một đứa con gái. Bà trở nên khắc nghiệt với mẹ, bà coi như tôi chưa hề tồn tại. Cuộc sống của mẹ con tôi phải trải qua sự khó khăn và dằn vặt từ giây phút đó. Chật vật về vật chất nay lại còn thiếu thốn cả về tinh thần. Những lúc mẹ vội vã đi làm chỉ kịp vứt con sang nhà hàng xóm gửi nhờ đưa đi học. Rồi những trận ốm ho gà, sốt phát ban hành chị em tôi đến thừa sống thiếu chết, phải nhờ hàng xóm đưa đi viện. Mặc dù nhà nội sát ngay bên, tiếng kêu đau của chúng tôi và tiếng khóc thét lên trong nỗi hoảng sợ sẽ mất con của mẹ cũng không thể làm nội tôi nghe thấy.
Cả những tối lạnh co ro ngồi bên bếp củi chờ mẹ đi làm về đun vội cho nồi cháo để kịp ấm bụng. Có cả những hôm được hàng xóm đón đi học về sớm hai chị em lại phải ngồi ở cái chiếu rách ngoài hiên chờ đến khi mẹ về. Tất cả những khoảnh khắc đó trong trí nhớ của tôi đều chỉ có mẹ gồng mình chèo chống cho hai chị em để cùng nhau trải qua. Hiếm hoi lắm bố mới về thăm nhà, trong bữa cơm, chị tôi hồn nhiên nói:
- Bố ơi, con thích bố về lắm.
- Vì sao thế con?
Tay còn bốc miếng thịt, chị cười híp cả mắt trả lời:
- Thì bố về mẹ mới mua thịt, chị em con mới được ăn thịt. - Chưa kịp để bố mẹ phản ứng chị lại tiếp lời. - Mà bố về sao không báo trước tội nghiệp con Vàng (con chó nhà tôi) tối nay lại không có cơm rồi.
Cả nhà cười ầm lên. Giây phút đó tôi cứ mong gia đình mãi được vui như vậy. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ kể cho bố nghe những chuyện về nội hay than vãn về những gì mẹ phải trải qua.
Tôi hiểu bố mẹ đã phải dằn vặt như thế nào. Tôi cũng hiểu mẹ đã chịu đựng ra sao. Không đếm được cũng không nhớ nổi bao nhiêu lần mẹ khóc. Có lẽ, nếu nước mắt là thứ có giá trị thì mẹ tôi sẽ là người giàu nhất thế gian. Bố thì khác, bố không nói nhưng không ít lần tôi bắt gặp ánh mắt đượm buồn của bố mỗi lần Nội nhắc đến cháu đích tôn. Hay cả những lúc anh em họ hàng bàn tán về vấn đề con trai con gái, mâm trên mâm dưới. Tôi hiểu, bố đã phải suy nghĩ nhiều như thế nào. Tôi cảm nhận được sự cứng rắn mạnh mẽ của người đàn ông trụ cột gia đình trong cách bố đã vượt qua tất cả để giữ vững lập trường của mình: “Không sinh thêm, lỡ lại con gái nữa khổ cả mình cả nó, chỉ cần nuôi hai đứa này khôn lớn là đủ”. Tôi chưa bao giờ bị bố đánh, tôi vẫn còn nhớ như in câu nói của bố với mẹ: “Em muốn dạy con, đánh con thì tùy em. Còn anh, anh không đánh nó đâu.”
Thời gian trôi đi, bố vẫn làm xa nhà hơn 300km, 3 mẹ con vẫn nương vào nhau như thế. Mẹ vay mượn bạn bè cất được một mái nhà nhỏ đủ che mưa che gió. Những ngày tháng đó cũng chỉ có mẹ lo toan tất cả. Sau này, bố thương ba mẹ con nên chịu thiệt thòi xin về làm gần nhà. Gia đình tôi đã quen với cái cách đối xử của Nội nên cũng chấp nhận nó như một lẽ thường.
Chúng tôi đã lớn lên trong tình yêu thương vẹn tròn và kiên định của bố mẹ. Cuộc sống hiện đại kéo theo tư tưởng con người cũng trở nên thoáng hơn, thay vì đè nặng việc sinh con trai như ngày xưa thì giờ đây các bậc cha mẹ giành thời gian suy nghĩ làm sao để nuôi dạy con khôn lớn và có ích, trai hay gái gì cũng được. Giờ đây cả tôi và chị đều đã có gia đình. Đều sinh được một bé trai xinh xắn. Nhiều người chả biết vô tình hay cố ý, họ hỏi mẹ tôi bà có cháu chưa? Trai hay gái? Thích nhỉ có hai cháu trai rồi cơ à. Thế là con hơn mẹ rồi đó.
Lúc đó tôi biết vết thương năm xưa của mẹ lại nhói lên chút xíu. Gia đình tôi mỗi lần có dịp ngày nghỉ hay ngày lễ vẫn quây quần vui vẻ bên nhau, vẫn nhắc lại những kỷ niệm, những vất vả năm xưa. Nhìn ông bà chơi đùa cùng con cháu tôi thầm cảm ơn những gì đã trải qua. Tôi muốn bù đắp thật nhiều cho đấng sinh thành ra mình. Ai đó đã từng nói con người trưởng thành lên từ những nỗi đau. Và tôi, tôi lớn lên từ nỗi đau của mẹ.
© Hoa Nguyễn – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.