Có lẽ ta đã sai từ lúc mới quen nhau (Thì thầm 404)
2014-10-22 21:00
Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Bum Bum
Cô thấy dòng tin nhắn nháp rằng: “Em nhớ anh”, cô soạn mà không dám gửi, vì cô biết rằng anh sẽ không bao giờ trả lời lại tin nhắn của cô nữa.
Quán cafe vào một sáng mùa
đông. Cô bước vào quán và chọn cho mình một góc nhỏ yên tĩnh. Như thường
lệ cô gái phục vụ ra hỏi: “ Hôm nay chị dùng gì ạ?”. “Như mọi khi em
nhé!”- Cô mỉm cười và trả lời. Cô bé phục vụ gật đầu rồi quay đi, chỉ
còn cô ngồi đó, một mình trong góc nhỏ với những suy nghĩ vẩn vơ. Mọi
thứ trong quán vẫn vậy, vẫn bức tranh treo tường mà cô chẳng bao giờ
nhìn ra là nó có hình thù gì, vẫn cái đèn nhỏ treo lủng lẳng trên trần
mà cho dù có bật lên cũng chỉ leo lét ánh sáng, mọi thứ vẫn thế chỉ có
một điều thay đổi. “Dạ màu đá của chị đây ạ”, giọng nói của cô bé phục
vụ kéo cô khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ mọi người ở đây đã quen với
hình ảnh một cô gái vào ngày cuối tuần dù trời nóng hay lạnh cũng đến
đây ngồi một mình và gọi cho mình một cốc màu đá, hơi khó hiểu nhưng
chẳng ai thắc mắc cả, mỗi người đều có lý do riêng, cô cũng vậy.
“ Dạo này chị hay ngồi một mình, anh bạn chị đâu ạ”, cô bé phục vụ lễ phép hỏi.
“ Ừ anh ấy không ra được em ạ”. Cô gái ngẩng đầu trả lời.
“ Trước đây em thấy anh ấy hay ra đây lắm, toàn ngồi một mình thôi, gần đây thì em không thấy nữa”.
“ Ừ” – cô mỉm cười.
“ Dạ thôi, chị cần gì cứ gọi nhé, chúc chị buổi sáng tốt lành”.
“ Cảm ơn em”.
Cô
nhìn theo cô bé phục vụ lại đang tất bật với cửa hàng, lần nào ra đây
cô bé cũng hỏi cô vài câu chuyện rồi lại đi. Cô quay lại với ly cafe,
ngoáy đều cho tan sữa rồi nhấm nháp từng chút một. Cái vị đắng của cafe
nơi đầu lưỡi, vị ngọt của sữa nơi cuống họng, chẳng hợp một tẹo nào, vậy
mà trước đây lần nào anh cũng gọi. Vẫn nơi này, vẫn chiếc bàn và loại
đồ uống này, chỉ khác một chút là cô ngồi một mình và không có anh.
Đây
là nơi cô và anh gặp nhau lần đầu tiên, kể từ đó mỗi khi cô đến đây là
anh đã ngồi ở đó và đợi. Anh hay kể cho cô nghe những chuyện vui, những
chuyện công việc và đời thường, chưa bao giờ anh kể cho cô nghe những
chuyện buồn cả. Trong suy nghĩ của cô dường như anh không bao giờ biết
buồn. Anh luôn trêu trọc cô, luôn cười thật sảng khoái. Mỗi khi cô có
chuyện gì, anh đều nói rằng “Như vậy mới là cuộc sống”.
Cô và anh
quen nhau trong một chiều mùa hạ. Từng câu chuyện phiếm vụn vặt góp
nhặt thành những câu chuyện dài. Những cuộc nói chuyện dần dần dài hơn,
thường xuyên hơn đủ để trờ thành một thói quen của mỗi người. Cô và anh
cứ rón rén bước vào đời nhau, dần trở nên thân thiết hơn, gắn bó hơn.
Lúc đấy anh tự bảo với bản thân rằng, hãy cứ đứng ở cánh cửa cuộc đời cô
thôi, có thể dõi theo cô ấy nhưng cũng có thể bước chân ra khỏi cuộc
đời cô ấy bất cứ lúc nào. Vậy mà cứ từng bước từng bước anh bước sâu vào
cuộc đời cô lúc nào không hay. Bước sâu đủ để lo lắng, để suy nghĩ, để
quan tâm thậm chí có chút ghen tuông vu vơ về cô. Còn cô cứ vô tư kể
cho anh nghe những câu chuyện của mình, những câu chuyện thầm kín nhất,
sâu lắng nhất, còn anh thì ít khi kể chuyện của anh cho cô nghe cả. Anh
nói rằng chuyện của anh toàn chuyện buồn thôi, nghe làm gì cả 2 đứa thêm
buồn. Những câu chuyện tưởng như vô tận kéo dài ngày nọ sang ngày khác,
tuần này sang tuần khác dường như không có hồi kết. Rồi đến cuộc hẹn
đầu tiên, lần đi ăn đầu tiên, lần giận nhau đầu tiên, những lời quan tâm
động viên nhau, cứ như vậy họ dần trở thành một điều gì đó của
nhau,dành cho nhau những điều ngọt ngào nhất . Nhưng một món ăn ngon đến
mấy ăn mãi cũng chán, cốc kem dâu có ngọt ngào đến đâu rồi cũng sẽ nhạt
nhòa. Cô xinh đẹp và cởi mở, cô có nhiều mối quan hệ và có nhiều người
theo đuổi, anh dần dần trở nên cũ kỹ với cô. Có lẽ đối với cô, anh chỉ
là một người nào đó ngang qua cuộc đời. Có lẽ, cô chỉ cần ở anh một mối
quan hệ không rõ ràng, yêu cũng được, không yêu cũng được,thích cũng
được,không thích cũng được,bên nhau cũng được,chia tay cũng chẳng sao.
Cô bắt đầu để ý, bắt đầu kỹ tính hơn, những lần giận dỗi thường xuyên
hơn, mặc cho anh có xin lỗi đến mức nào. Dần dần cô đẩy anh ra khỏi cuộc
đời của cô, không một chút để ý và cũng không đến mức buồn phiền gì
nhiều. Anh cũng nhận thấy điều đó, và anh cũng từng nói với cô rằng : “
Không sao đâu, cuộc sống mà cậu. Cậu là con gái,có nhiều người theo đuổi
và cũng có nhiều sự lựa chọn cho riêng mình. Nhưng cuộc sống là cạnh
tranh, vì vậy tớ sẽ không ngừng theo đuổi cậu đâu”. Khi quen cô anh đã
quên mất đi nguyên tắc vàng trong kinh doanh được áp dụng vô cùng hợp lý
trong cuộc sống : “không nên bỏ tất cả trứng vào một giỏ” Anh vẫn vậy,
vẫn chân thành, vẫn nhiệt tình và đầy nhiệt huyết như xưa. Chỉ có cô là
khác, anh nhiệt tình thì cô đáp trả lại bằng sự lạnh nhạt, sự quan tâm
của anh được cô đáp lại bằng sự khó chịu và những lời cằn nhằn. Có lẽ
trước kia cô có quá nhiều người để ý, và có quá nhiều nỗi đau để khi cái
tình cảm nồng cháy kia đến cô chần chừ không dám đón nhận hay chính cái
sự chân thành kia của anh đã làm cô trở nên tự phụ và cao ngạo. Đến bây
giờ khi ngồi nhìn lại cô cũng không hiểu nổi chính bản thân mình đang
cần điều gì nữa. Anh hay đùa, cô hay xét nét, anh sống nhanh và vội vã,
cô sống chậm rãi và cẩn trọng, anh chân thành, cô chần chừ. Hai con
người tưởng chừng như hòa hợp lại ở hai thái cực hoàn toàn trái ngược
nhau. Người ta thường nói rằng, gặp được nhau là Duyên, yêu được nhau là
Nợ, sống được với nhau phải có cả Duyên cả Nợ. Anh vẫn đứng bên lề cuộc
đời của cô, lặng lẽ dõi theo cô để chia sẻ những lúc buồn vui và dường
như cô chẳng thèm để ý, cô chỉ xem anh là một nỗi phiền phức không đáng
có. Cô dành sự quan tâm cho một người khác, một người mới, một mối quan
hệ thú vị hơn, loại bỏ anh ra khỏi suy nghĩ của cô mà không một chút đắn
đo suy nghĩ, bỏ mặc anh với mớ suy nghĩ và những ngày tháng nặng nề.
Có lẽ ta đã sai từ lúc mới quen nhau.
Tiếng
chuông điện thoại kéo cô bừng tỉnh khỏi dòng ký ức cũ. Cốc cafe tan hết
đá từ bao giờ, quán cũng đã thưa người. Nhỏ bạn nhắn tin cho cô: “Tao
chuẩn bị hết đồ hộ mày rồi, mai tao qua rồi đi nhé, đừng buồn nữa”. “Uh,
tao cảm ơn nhé, đúng là giờ tao không làm được việc gì thật”. Bất chợt
mở điện thoại, cô trông thấy hình của anh vẫn còn đó, vẫn nụ cười tươi,
vẫn đôi mắt to tròn, chỉ có điều đến giờ cô mới nhận ra là chỉ nó nụ
cười của anh, còn đôi mắt của anh vẫn vậy, ít khi có cảm xúc. Cô thấy
dòng tin nhắn nháp rằng: “Em nhớ anh”, cô soạn mà không dám gửi, vì cô
biết rằng anh sẽ không bao giờ trả lời lại tin nhắn của cô nữa. Trước
đây cô chẳng thèm quan tâm đến điều đó, nhưng đến giờ đây cô mới hiểu
cái cảm giác nhớ mà không thể liên lạc, nhắn tin đi nhưng không bao giờ
có hồi âm. Cái cảm giác thấp thỏm bồn chồn, cảm giác trái tim như thắt
lại qua từng nhịp thở, qua từng phút chờ đợi nhớ thương. Vậy mà sao
trước kia anh có thể chịu đựng được lâu đến như vậy, chịu đựng trước sự
thờ ơ và lạnh nhạt của cô. Anh ra đi, không phải cô không muốn giữ anh ở
lại mà là vì cô không thể giữ anh ở lại. Để rồi đến khi nhận ra thì đã
quá muộn cho mọi cố gắng níu kéo.
Mai là tròn 2 tháng anh chính
thức bỏ cô ra đi, mai là tròn 2 tháng cô và anh không gặp nhau, cũng
không chuyện trò qua lại, mai cô cùng nhỏ bạn lên chùa thăm anh, mai là
tròn 2 tháng ngày anh mất. Tự nhiên cô thấy cay cay nơi sống mũi, cô còn
không cho anh cơ hội để nói anh thích cô.
Ngoài trời vẫn đang mưa, từng hạt mưa rơi càng làm cho mùa đông thêm giá buốt hơn.
- Thì thầm được gửi từ Tuấn Đạt Nguyễn
Thì thầm số 404 được thể hiện qua giọng đọc Bumbum và Nhóm sản xuất Dalink Studio
(...)
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.