Có lẽ ta đã sai từ lúc mới quen nhau (Thì thầm 404)
2014-10-22 21:00
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Bum Bum
Cô thấy dòng tin nhắn nháp rằng: “Em nhớ anh”, cô soạn mà không dám gửi, vì cô biết rằng anh sẽ không bao giờ trả lời lại tin nhắn của cô nữa.

Quán cafe vào một sáng mùa
đông. Cô bước vào quán và chọn cho mình một góc nhỏ yên tĩnh. Như thường
lệ cô gái phục vụ ra hỏi: “ Hôm nay chị dùng gì ạ?”. “Như mọi khi em
nhé!”- Cô mỉm cười và trả lời. Cô bé phục vụ gật đầu rồi quay đi, chỉ
còn cô ngồi đó, một mình trong góc nhỏ với những suy nghĩ vẩn vơ. Mọi
thứ trong quán vẫn vậy, vẫn bức tranh treo tường mà cô chẳng bao giờ
nhìn ra là nó có hình thù gì, vẫn cái đèn nhỏ treo lủng lẳng trên trần
mà cho dù có bật lên cũng chỉ leo lét ánh sáng, mọi thứ vẫn thế chỉ có
một điều thay đổi. “Dạ màu đá của chị đây ạ”, giọng nói của cô bé phục
vụ kéo cô khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Có lẽ mọi người ở đây đã quen với
hình ảnh một cô gái vào ngày cuối tuần dù trời nóng hay lạnh cũng đến
đây ngồi một mình và gọi cho mình một cốc màu đá, hơi khó hiểu nhưng
chẳng ai thắc mắc cả, mỗi người đều có lý do riêng, cô cũng vậy.
“ Dạo này chị hay ngồi một mình, anh bạn chị đâu ạ”, cô bé phục vụ lễ phép hỏi.
“ Ừ anh ấy không ra được em ạ”. Cô gái ngẩng đầu trả lời.
“ Trước đây em thấy anh ấy hay ra đây lắm, toàn ngồi một mình thôi, gần đây thì em không thấy nữa”.
“ Ừ” – cô mỉm cười.
“ Dạ thôi, chị cần gì cứ gọi nhé, chúc chị buổi sáng tốt lành”.
“ Cảm ơn em”.
Cô
nhìn theo cô bé phục vụ lại đang tất bật với cửa hàng, lần nào ra đây
cô bé cũng hỏi cô vài câu chuyện rồi lại đi. Cô quay lại với ly cafe,
ngoáy đều cho tan sữa rồi nhấm nháp từng chút một. Cái vị đắng của cafe
nơi đầu lưỡi, vị ngọt của sữa nơi cuống họng, chẳng hợp một tẹo nào, vậy
mà trước đây lần nào anh cũng gọi. Vẫn nơi này, vẫn chiếc bàn và loại
đồ uống này, chỉ khác một chút là cô ngồi một mình và không có anh.
Đây
là nơi cô và anh gặp nhau lần đầu tiên, kể từ đó mỗi khi cô đến đây là
anh đã ngồi ở đó và đợi. Anh hay kể cho cô nghe những chuyện vui, những
chuyện công việc và đời thường, chưa bao giờ anh kể cho cô nghe những
chuyện buồn cả. Trong suy nghĩ của cô dường như anh không bao giờ biết
buồn. Anh luôn trêu trọc cô, luôn cười thật sảng khoái. Mỗi khi cô có
chuyện gì, anh đều nói rằng “Như vậy mới là cuộc sống”.
Cô và anh
quen nhau trong một chiều mùa hạ. Từng câu chuyện phiếm vụn vặt góp
nhặt thành những câu chuyện dài. Những cuộc nói chuyện dần dần dài hơn,
thường xuyên hơn đủ để trờ thành một thói quen của mỗi người. Cô và anh
cứ rón rén bước vào đời nhau, dần trở nên thân thiết hơn, gắn bó hơn.
Lúc đấy anh tự bảo với bản thân rằng, hãy cứ đứng ở cánh cửa cuộc đời cô
thôi, có thể dõi theo cô ấy nhưng cũng có thể bước chân ra khỏi cuộc
đời cô ấy bất cứ lúc nào. Vậy mà cứ từng bước từng bước anh bước sâu vào
cuộc đời cô lúc nào không hay. Bước sâu đủ để lo lắng, để suy nghĩ, để
quan tâm thậm chí có chút ghen tuông vu vơ về cô. Còn cô cứ vô tư kể
cho anh nghe những câu chuyện của mình, những câu chuyện thầm kín nhất,
sâu lắng nhất, còn anh thì ít khi kể chuyện của anh cho cô nghe cả. Anh
nói rằng chuyện của anh toàn chuyện buồn thôi, nghe làm gì cả 2 đứa thêm
buồn. Những câu chuyện tưởng như vô tận kéo dài ngày nọ sang ngày khác,
tuần này sang tuần khác dường như không có hồi kết. Rồi đến cuộc hẹn
đầu tiên, lần đi ăn đầu tiên, lần giận nhau đầu tiên, những lời quan tâm
động viên nhau, cứ như vậy họ dần trở thành một điều gì đó của
nhau,dành cho nhau những điều ngọt ngào nhất . Nhưng một món ăn ngon đến
mấy ăn mãi cũng chán, cốc kem dâu có ngọt ngào đến đâu rồi cũng sẽ nhạt
nhòa. Cô xinh đẹp và cởi mở, cô có nhiều mối quan hệ và có nhiều người
theo đuổi, anh dần dần trở nên cũ kỹ với cô. Có lẽ đối với cô, anh chỉ
là một người nào đó ngang qua cuộc đời. Có lẽ, cô chỉ cần ở anh một mối
quan hệ không rõ ràng, yêu cũng được, không yêu cũng được,thích cũng
được,không thích cũng được,bên nhau cũng được,chia tay cũng chẳng sao.
Cô bắt đầu để ý, bắt đầu kỹ tính hơn, những lần giận dỗi thường xuyên
hơn, mặc cho anh có xin lỗi đến mức nào. Dần dần cô đẩy anh ra khỏi cuộc
đời của cô, không một chút để ý và cũng không đến mức buồn phiền gì
nhiều. Anh cũng nhận thấy điều đó, và anh cũng từng nói với cô rằng : “
Không sao đâu, cuộc sống mà cậu. Cậu là con gái,có nhiều người theo đuổi
và cũng có nhiều sự lựa chọn cho riêng mình. Nhưng cuộc sống là cạnh
tranh, vì vậy tớ sẽ không ngừng theo đuổi cậu đâu”. Khi quen cô anh đã
quên mất đi nguyên tắc vàng trong kinh doanh được áp dụng vô cùng hợp lý
trong cuộc sống : “không nên bỏ tất cả trứng vào một giỏ” Anh vẫn vậy,
vẫn chân thành, vẫn nhiệt tình và đầy nhiệt huyết như xưa. Chỉ có cô là
khác, anh nhiệt tình thì cô đáp trả lại bằng sự lạnh nhạt, sự quan tâm
của anh được cô đáp lại bằng sự khó chịu và những lời cằn nhằn. Có lẽ
trước kia cô có quá nhiều người để ý, và có quá nhiều nỗi đau để khi cái
tình cảm nồng cháy kia đến cô chần chừ không dám đón nhận hay chính cái
sự chân thành kia của anh đã làm cô trở nên tự phụ và cao ngạo. Đến bây
giờ khi ngồi nhìn lại cô cũng không hiểu nổi chính bản thân mình đang
cần điều gì nữa. Anh hay đùa, cô hay xét nét, anh sống nhanh và vội vã,
cô sống chậm rãi và cẩn trọng, anh chân thành, cô chần chừ. Hai con
người tưởng chừng như hòa hợp lại ở hai thái cực hoàn toàn trái ngược
nhau. Người ta thường nói rằng, gặp được nhau là Duyên, yêu được nhau là
Nợ, sống được với nhau phải có cả Duyên cả Nợ. Anh vẫn đứng bên lề cuộc
đời của cô, lặng lẽ dõi theo cô để chia sẻ những lúc buồn vui và dường
như cô chẳng thèm để ý, cô chỉ xem anh là một nỗi phiền phức không đáng
có. Cô dành sự quan tâm cho một người khác, một người mới, một mối quan
hệ thú vị hơn, loại bỏ anh ra khỏi suy nghĩ của cô mà không một chút đắn
đo suy nghĩ, bỏ mặc anh với mớ suy nghĩ và những ngày tháng nặng nề.
Có lẽ ta đã sai từ lúc mới quen nhau.

Tiếng
chuông điện thoại kéo cô bừng tỉnh khỏi dòng ký ức cũ. Cốc cafe tan hết
đá từ bao giờ, quán cũng đã thưa người. Nhỏ bạn nhắn tin cho cô: “Tao
chuẩn bị hết đồ hộ mày rồi, mai tao qua rồi đi nhé, đừng buồn nữa”. “Uh,
tao cảm ơn nhé, đúng là giờ tao không làm được việc gì thật”. Bất chợt
mở điện thoại, cô trông thấy hình của anh vẫn còn đó, vẫn nụ cười tươi,
vẫn đôi mắt to tròn, chỉ có điều đến giờ cô mới nhận ra là chỉ nó nụ
cười của anh, còn đôi mắt của anh vẫn vậy, ít khi có cảm xúc. Cô thấy
dòng tin nhắn nháp rằng: “Em nhớ anh”, cô soạn mà không dám gửi, vì cô
biết rằng anh sẽ không bao giờ trả lời lại tin nhắn của cô nữa. Trước
đây cô chẳng thèm quan tâm đến điều đó, nhưng đến giờ đây cô mới hiểu
cái cảm giác nhớ mà không thể liên lạc, nhắn tin đi nhưng không bao giờ
có hồi âm. Cái cảm giác thấp thỏm bồn chồn, cảm giác trái tim như thắt
lại qua từng nhịp thở, qua từng phút chờ đợi nhớ thương. Vậy mà sao
trước kia anh có thể chịu đựng được lâu đến như vậy, chịu đựng trước sự
thờ ơ và lạnh nhạt của cô. Anh ra đi, không phải cô không muốn giữ anh ở
lại mà là vì cô không thể giữ anh ở lại. Để rồi đến khi nhận ra thì đã
quá muộn cho mọi cố gắng níu kéo.
Mai là tròn 2 tháng anh chính
thức bỏ cô ra đi, mai là tròn 2 tháng cô và anh không gặp nhau, cũng
không chuyện trò qua lại, mai cô cùng nhỏ bạn lên chùa thăm anh, mai là
tròn 2 tháng ngày anh mất. Tự nhiên cô thấy cay cay nơi sống mũi, cô còn
không cho anh cơ hội để nói anh thích cô.
Ngoài trời vẫn đang mưa, từng hạt mưa rơi càng làm cho mùa đông thêm giá buốt hơn.
- Thì thầm được gửi từ Tuấn Đạt Nguyễn
Thì thầm số 404 được thể hiện qua giọng đọc Bumbum và Nhóm sản xuất Dalink Studio
(...)
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.