Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ký ức thơm mùi hương thảo (Phần 2)

2014-10-20 15:12

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Ánh mắt tình cờ chạm phải chậu hoa hương thảo đã bị tôi cho vào quên lãng nhiều tháng liên tiếp. Rễ khô cằn, lá rũ xuống, chuyển sang màu vàng úa. Bỗng dưng lòng tôi dấy lên cảm giác sợ hãi. Sợ những gì đẹp đẽ nhất sẽ mất đi. Tôi xách nước tưới cho hương thảo. Gặp nước, cây con rung nhẹ, những chiếc lá vẫy vẫy trong gió như được hồi sinh.

* * *

Con đường từ trường về nhà tôi phải đi ngang qua đường ray xe lửa. Hôm đó không nghe tiếng người trực thông báo có tàu nên chúng tôi mặc sức tung tăng, chạy nhảy trên đường ray. Những lần đi cùng Mai, cô toàn nói về chuyện phim ảnh, ca nhạc. Tôi chưa lần nào nghe cô nói về ước mơ, hoài bão của cô. Nhà Mai giàu, có rất nhiều tiền. Cô luôn mặc những bộ đồ diêm dúa. Có khi là đầm, có khi là đồ bó sát người. Trông Mai những lúc ấy thật quyến rũ.

Cuối tuần nào Mai cũng rủ tôi đi cà phê, vào rạp chiếu phim hay lên cầu tán dóc. Có hôm vấp cục đá, Mai té chỉ trầy chút xíu mà cô bắt tôi cõng cô về. Nếu là Nhi, cô ấy sẽ kiên quyết tự đi. Tôi lại nhớ đến Nhi khi cõng trên lưng một cô gái khác. Không biết giờ Nhi sống thế nào. Ở trên lớp nhìn ánh mắt Nhi buồn bã, im lặng ra về, tôi nghe có cái gì đó nhoi nhói trong tim. Nhi không còn gọi điện hay nhắn tin cho tôi nữa. Có lẽ cô đang từng bước, bước ra khỏi cuộc sống của tôi.

Phải vậy không? Tôi chưa kịp nghĩ ngợi Mai lôi tôi đi bar. Tôi phát hoảng, viện lí do tụi mình vẫn còn là học sinh.

“Là học sinh thì sao? Pháp luật cấm học sinh đến vũ trường à với lại đi một lần thôi, cho biết không khí sôi động ở vũ trường.”



Với cái ý nghĩ chỉ đi một lần thôi nên tôi đồng ý. Đèn màu nhấp nháy. Nhạc giật gân khiến tôi rùng mình. Còn thức uống thì là nước có màu hỗn hợp xanh đỏ tím vàng cứ như phẩm màu ấy. Nhưng Mai lại nói nó rất ngon, bảo tôi uống thử. Tôi chỉ mới nhấp môi đã thấy chóng mặt, thực sự nó quá nồng, tôi không uống được. Và nơi này cũng thế, không thích hợp với tôi. Lúc Mai ra nhảy cùng đám bạn của cô, tôi ngồi một góc. Nhớ đến vườn hoa của Nhi-một nơi yên ả, không ồn ào như ở đây. Ước gì ngay bây giờ tôi có thể chạy tới trung tâm cây trồng, nằm dài trên thảm cỏ ẩm ướt, ngửa mặt nhìn mây lả lướt trôi, đón nắng, đón gió và những gì thanh khiết nhất từ thiên nhiên.

Ký ức không ngủ quên, chỉ là tôi vô tình bỏ quên để chạy theo những thứ xa xỉ mà thôi.

Một sáng thức dậy, là những ngày đầu thu dịu dàng và nắng cũng dịu dàng bên hiên. Tôi thay đồ chuẩn bị đi học. Ánh mắt tình cờ chạm phải chậu hoa hương thảo đã bị tôi cho vào quên lãng nhiều tháng liên tiếp. Rễ khô cằn, lá rũ xuống, chuyển sang màu vàng úa. Bỗng dưng lòng tôi dấy lên cảm giác sợ hãi. Sợ những gì đẹp đẽ nhất sẽ mất đi. Tôi xách nước tưới cho hương thảo. Gặp nước, cây con rung nhẹ, những chiếc lá vẫy vẫy trong gió như được hồi sinh. Tôi đem chậu hoa ra ngoài hiên, nơi có ánh nắng mặt trời vừa phải và đứng ngắm rất lâu. Vì vậy tôi trễ học nhưng không bực tức.

Bỏ qua những cái nhìn chế giễu của ông anh và ánh mắt khó chịu của mẹ, tôi tiếp tục chăm sóc cho chậu hương thảo cẩn thận, mỗi ngày đều đặn. Hy vọng chúng sẽ nở hoa. Rồi ngày ấy cũng đến, là những ngày giữa tháng Chín nắng ấm áp. Những cánh hoa hương thảo bung nở trong chậu, rực rỡ dưới nắng sớm. Tôi khẽ cười vu vơ. Buổi tối, tôi lên mạng, xem ý nghĩa của loài hoa hương thảo.

Tôi mang “thành phẩm” đến vườn ươm cho Nhi xem. Cô chỉ cười. Lát sau cô mới thỏ thẻ. “Tớ biết mà, rồi cậu cũng sẽ quay về bên tớ thôi”.



Câu nói này khiến tôi ân hận. Những ngày vừa qua, sánh đôi cùng Mai là những ngày phung phí tuổi xuân. Nhi không trách gì tôi nhưng tôi lại thấy mình có lỗi quá nhiều với cô.

“Hãy cho tớ cơ hội, tớ sẽ không để cậu cô đơn trên đường về nhà nữa đâu.” Tôi nắm bàn tay Nhi, siết nhẹ.

Người ta nói hương thảo tượng trưng cho ký ức và nỗi nhớ. Trái tim tôi luôn khắc ghi bóng hình của Nhi và những ký ức chưa bao giờ nát vụn dù chỉ một lần. Nên, dẫu tôi ở bất cứ nơi nào, phương trời nào, tôi cũng sẽ trở về bên cô ấy.

“Cậu nhìn đi.”

Tôi đã trông thấy vườn rau mà Nhi “gầy dựng” nên. Một màu xanh trải dài vô tận. Tình cảm giữa tôi và Nhi cũng vậy, xanh mãi dù thời gian có bôi xóa từng kỷ niệm…

Giờ thì tôi đã hiểu, điều kỳ diệu của hoa hương thảo…

Tác giả: Quách Thái Di

Được thể hiện qua giọng đọc : Audiobook Team

Kỹ Thuật: Jun


Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 


 
  

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top