Aha, mình có mặt _Phần 7
2014-10-15 11:11
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Nhím Xù, Hằng Nga
Một giọng nói đắc thắng ré lên:
-Thêm một con nữa nè! Hay lắm, con cẩu này có vẻ nặng đó. Mày gọi báo cho tụi nó biết chuẩn bị dây điện và nấu nước sôi là vừa!
Đang trong lúc hoảng hốt vì không biết ất giáp chuyện gì vừa xảy ra, nhưng nghe mẫu đối thoại trên là mình biết ngay vừa mới lọt vào tay một băng nhóm chuyên bắt trộm chó để làm thịt đưa ra chợ bán. Đột nhiên đầu óc mình tỉnh táo hẳn. Khác với những con chó thật nằm bó rọ khoanh tay chịu chết, mình bắt đầu suy nghĩ thật lung để tìm cách giải thoát bản thân cũng như lũ chó đồng cảnh ngộ.
Nhờ đã từng đọc báo, mình biết cách thức hành động của băng nhóm này là trùm kín con chó trong một bao tải trước khi chích điện cho con chó chết. Bọn chúng có thể giết chết cả chục con chó trong một đêm mà không gây ra một động tĩnh gì, do đó hàng xóm hai bên cũng không hề hay biết chuyện đang xảy ra. A ha, nếu đúng vậy thì hôm nay băng nhóm này gặp xui xẻo rồi, vì con chó mà bọn chúng vừa bắt cóc không phải là con chó bình thường mà là con chó Yes!

-Mày mới bị bọn họ bắt hả?
-Ừ. Mà hiện giờ tụi mình có mấy đứa ở đây?
-Tao không biết. Tao bị bọn họ trùm trong một cái bao bố, kín mít và tối thui đâu có nhìn thấy gì đâu.
-Tao cũng vậy.
-Tao cũng vậy.
Có nhiều tiếng nói lao nhao vang lên, và thế là mình biết ở đây có khá nhiều đồng loại của mình đang bị giam giữ trong một căn phòng tối nào đó. Mình nói:
-Bây giờ bắt đầu đếm nha, tao là số một, tới phiên đứa nào đứa đó đếm.
Một giọng nói càu nhàu nhưng đượm nhiều buồn phiền cắt lời mình:
-Sắp chết đến nơi rồi còn định chơi trò quái gì vậy pa?
Mình khích lệ đám chó đồng loại:
-Tụi mình sẽ không chết đâu. Tin tao đi. Tụi mày bắt đầu đếm nhanh đi.
“Hai”. “Ba”. “Bốn”. Những con số nối tiếp nhau và con số cuối cùng là “Tám”. Im lặng một lát, mình hỏi lại:
-Có còn đứa nào chưa đếm không?
-Không. Tụi tao đếm hết rồi. Tụi mình chỉ có tám đứa thôi.
Mình đính chính:
-Không phải “tụi mình chỉ có tám đứa thôi” mà là “tụi mình có tới tám đứa lận”. Tụi mày thử tưởng tượng đi, chỉ cần hai hoặc ba con chó dữ được thả trong sân trước thì đố có thằng ăn trộm nào dám mon men lại gần cánh cổng, huống chi tụi mình là tám con chó dữ lận! Bây giờ đứa nào muốn sống thì nghe lời tao. Còn đứa nào muốn chết thì tao cũng không ép.

Trong bóng tối, mình tiếp tục rù rì nói chuyện với đám chó đồng loại:
-Căn nhà của bọn họ không lớn và căn phòng mà bọn họ nhốt mình cũng rất nhỏ. Tao có thể nghe rõ tiếng rửa chén bát của nhà bên cạnh, cũng như tiếng trò chuyện của lũ con nít trước sân. Tao cũng có thể nghe rõ tiếng mấy con mèo của nhà hàng xóm báo động rằng tối nay bọn họ sẽ chích điện và cạo lông tụi mình. Tao không muốn chết. Và tao biết tụi mày cũng vậy. Vậy thì sau khi tao đếm tới ba, tụi mình đồng loạt kêu cứu, kêu càng lớn càng tốt. Đứa nào biết tru thì rống cổ lên tru. Đứa nào biết hú thì ngửa cổ lên hú. Tao chắc chắn sau khi hàng xóm biết tụi mình đang bị nhốt ở đây, họ sẽ chạy vào trong giải thoát cho tụi mình.
Một giọng nói đầy vẻ nghi ngờ vàng lên:
-Mày chỉ huy tụi tao nghe ngon lành quá heng. Nhưng có chắc ăn không?
Mình khẽ nhún vai:
-Một lần làm thử bằng chục lần ngồi không.
-Ừ, tại sao tụi mình không làm thử?
-Nó nói đúng đó, tao không muốn bị chích điện và bị cạo lông đâu!
Rồi đám chó đồng loại bắt đầu nhao nhao lên:
-Tụi mình làm thử đi… Tụi mình làm thử đi…
Mình nói to lên để át tiếng nói của đám chó đồng loại:
-Đợi tao đếm tới ba nghen! Ráng sức mà rống lên nghen! Một! Hai! Ba!
Thế là tám con chó tụi mình bắt đầu ngửa cổ tru lên. Mà các bạn cũng biết rồi đó, khi bầy chó cùng tru hoặc cùng hú, âm thanh nghe vừa rùng rợn vừa náo loạn. Mình thì không tru, cũng không hú, mà mình chỉ hét toáng lên thôi: “Cứu chúng tôi với! Bọn họ sẽ giết chúng tôi vào tối nay! Cứu chúng tôi với!” Mình la muốn bể phổi, muốn xé rách cả cuống họng, dồn hết sự phẫn nộ của mình vào trong tiếng kêu cứu. Chỉ có những kẻ quá tàn ác và quá nhẫn tâm mới giết thịt chó – và ăn thịt chó – là những con vật hết sức trung thành với chủ nuôi. Mình biết chắc chắn đám chó đám mèo ở ngoài kia cũng đồng cảm với tụi mình điều đó và cất tiếng phụ họa để hỗ trợ với tụi mình.
Tác giả: Nhà văn Nguyễn Thị Bích Nga
Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù, Hằng Nga
Kỹ thuật : Nhím Xù
(...)
Bạn cũng có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Blog Radio 769: Chúc cậu một đời hạnh phúc nhé, mặt trời nhỏ của tôi
Mưa đầu mùa thật lạnh. Bây giờ tôi mới biết vừa ăn kem vừa đi trong mưa cũng ngon thật. Cô gái đó rất hợp với cậu ấy, chúc cậu hạnh phúc, mặt trời nhỏ của tôi.

Có lẽ em là một thói quen nhưng anh chưa bao giờ muốn bỏ
Đừng tìm trong người con gái ngày hôm nay, bóng hình của người con gái ngày hôm qua. Bởi ai sinh ra cũng muốn được sống như chính mình.

Replay Blog Radio: Hãy cho anh cơ hội lau những giọt nước mắt của em
Sau cơn mưa, lại có cầu vồng, phải không Lin, anh sẽ làm chỗ dựa cho em bước tiếp, dù anh biết khó khăn thế nào.

Blog Radio 768: 5 năm bên nhau đổi lại 3 từ ‘Anh xin lỗi’
Là cô yêu nhiều hơn, là cô đem tất cả tấm chân tình dành cho anh, nên người đau khổ hơn cũng là cô mà thôi. Đó là tất cả những gì còn sót lại trong ký ức của cô. Mối tình 5 năm của cô chỉ đổi lại vỏn vẹn 3 chữ “Anh xin lỗi”.

Nếu bố mẹ ly hôn, con sẽ chọn ở cùng ai?
“Nếu bố mẹ ly hôn, con sẽ chọn đứng ở phe nào?”. “Con sẽ đứng ở giữa nhìn bố mẹ rời đi.”

Chúng ta còn quá trẻ để nói nếu như
Hắn chỉ cảm thấy tiếc nuối, hắn tiếc những tháng ngày còn lại biết sẽ có ai sẽ bầu bạn, ai sẽ cùng hắn viết tiếp câu chuyện hai kẻ yêu nhau và tính chuyện lâu dài. Hắn cảm thấy ân hận, vì nếu như hắn biết kiềm chế bản thân, biết chọn điểm dừng đúng lúc thì có lẽ đã không cần nói nếu như.

Blog Radio 767: Bỏ lỡ nhau vì mẹ anh bắt chia tay
Tôi hỏi “Có phải do bố mẹ của anh không chấp nhận chúng ta yêu nhau phải không?” Anh chẳng bảo gì chỉ khẽ gật đầu và cũng không giải thích thêm một điều gì.

Tình yêu đẹp nhất khi đứng ngoài ánh mặt trời
Tôi mỗi ngày đang trưởng thành và hiểu hơn về chính mình, về cảm xúc của mình và những trải nghiệm trong tình cảm. Để rồi một ngày, khi tình yêu quay trở lại, tôi có thể nhẹ nhõm và vui vẻ đón nhận, có thể tình yêu đến rồi tình yêu lại đi, nó sẽ đẹp khi ta có thể cùng nhau đứng quang minh chính đại dưới ánh sáng mặt trời.

Những ngày biết đau lòng
Tôi nhắm nghiền mắt để gió đi qua. Tiếng gió luồn qua mái tóc đưa tôi về những ngày chưa biết đau lòng.

Blog Radio 766: Khoảng cách giữa chúng ta không thu hẹp được nữa rồi
Ngày đầu tiên anh gặp cô, anh bước lên một bước muốn lau đi giọt nước mắt sắp trào ra, nhưng cô lại lùi về một bước, hai người trước sau như một cách một bước chân. Dường như khoảng cách này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thu hẹp được.