Chút tâm tư cho những ngày cuối năm
2020-01-07 10:00
Tác giả: Gio22102507 Giọng đọc: Sand
blogradio.vn - Guồng quay cuộc sống dẫu có vội vàng, dẫu có tấp nập đến đâu thì cũng chẳng nằm ngoài cái quy luật tự nhiên và bất biến xuân, hạ, thu, đông. Và lại một năm cũ sắp hết. Giữa cái tiết trời se lạnh vẫn có những ánh nắng nhẹ vương làm cho con người ta cảm nhận khoảnh khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới rõ hơn bao giờ hết. Và đây cũng là lúc người ta dành chút thời gian ngoảnh nhìn lại những gì đi qua, nghiệm lại những gì đã và chưa làm được.
***
Một buổi sáng lướt một lượt Facebook, bất chợt nhìn thấy một câu nói thật hài hước “sắp đến ngày quốc tế dọn nhà”, bật cười rồi ngẫm ra “lại sắp hết một năm nữa rồi”. Lại nhớ cái thời còn đi học, cứ trông ngóng đếm ngược từng ngày chờ đến tết, được sắm quần áo mới, được lon ton theo mẹ sắm sửa kẹo mứt cho ngày tết, rồi lẽo đẽo theo ba lau chùi, dọn dẹp nhà cửa cho tươm tất. Lớn hơn tý nữa, đi học xa nhà, lại thèm cái cảm giác xách balo chờ chuyến tàu về quê ăn tết, thèm cái cảm giác đặt chân về ngôi nhà thân thuộc, con đường làng ngày nào dẫn đến trường và cả cái không khí chợ tết rộn ràng, tấp nập không lẩn vào đâu được. Bao nhiêu cảm xúc của những ngày vô tư vô lo lại ùa về, thật vui và ý nghĩa.
Còn bây giờ, đã đủ trưởng thành và chín chắn, đủ tự lập và cả sự bận rộn của cuộc sống. Những ngày cuối năm, lại giật mình nhìn lại, 365 ngày đã trôi qua, đã có gì thay đổi chưa? Vẫn công việc cũ tám giờ làm việc ở công ty, vẫn sáng đi tối về, vẫn những cuối tuần hẹn hò với đám bạn độc thân. Đến độ tuổi trưởng thành, tự bản thân ý thức một năm nữa trôi qua ta lại thêm một tuổi, nên chẳng còn háo hức trông chờ tết đến với những suy nghĩ non nớt trẻ thơ nữa. Làm gì còn cảm giác nôn nao khoác lên mình bộ quàn áo mới để đi chúc tết cùng ba mẹ, cũng chẳng còn cảm giác sướng rân người khi nhận được phong bao lì xì của người lớn. Cũng qua rồi độ tuổi háo hức mong chờ tết về để được tụ tập với đám bạn đi du xuân, những ngày tụ tập vui chơi đầu năm quên cả giờ giấc, bởi giờ đây đứa nào cũng cần dành thời gian đầu năm cho gia đình riêng của mình.
Ngồi tại quán cà phê quen thuộc, nhấp một ngụm cà phê ấm nóng, nhìn con phố đã lên đèn vào những ngày bận rộn cuối năm, tâm hồn thức dậy những suy nghĩ bâng quơ. Bất giác điện thoại rung lên, là mẹ gọi. Vẫn những câu hỏi thăm quen thuộc, đã cơm nước gì chưa?công việc dạo này thế nào? Cuộc điện thoại kéo dài hơn mọi khi vì những câu hỏi về cái tết gần kề, năm nay có về quê sớm không, được nghỉ tết bao lâu và cả những công việc đồng áng đã đến vụ mùa ở quê, năm nào cũng cận tết khiến ba mẹ chăng rỗi được tý nào. Tắt máy và loạt câu hỏi lại hiện lên trong đầu. Hình như mình cũng chưa có kế hoạch gì cho tết năm nay cả, cũng chưa sắm sửa gì cho bản thân mình.
Một năm làm việc miệt mài, cũng có những lúc khó khăn, nhưng cũng chẳng có gì to tát. Thế mà, một năm trôi qua, cũng chẳng tự thay đổi được gì nhiều. Giờ có phải là lúc tự thưởng cho mình một chuyến đi đâu đó hay không, nhưng ngẫm lại thì có lẽ chưa phải lúc, tết là thời gian cần dành trọn vẹn cho gia đình đối với những người xa quê. Hay thôi, tự thưởng cho mình một buổi tối nhâm nhi một tách cà phê rồi lang thang dạo phố sắm sửa một vài bộ quần áo mới cho bản thân, à, cho cả bố mẹ nữa chứ nhỉ. Tết sắp đến, cũng tự phải thay đổi bản thân bằng một kiểu tóc mới để đón một mùa xuân mới, thế là đủ. Cuộc sống độc thân chỉ cần tìm kiếm niềm vui đơn giản đến vậy.
Háo hức đón tết giờ đây cũng khác xa so với cách đây mười mấy năm. Giờ đây chỉ trông chờ đến dịp 29, 30 tháng chạp, bắt chuyến tàu về quê, tận hưởng cái rộn ràng của phiên chợ những ngày cuối năm, cùng mẹ sắm sửa mâm cỗ cúng ông bà. Đơn giản là cần hương vị mang tên “sum họp”. Sum họp để được cùng nhau quây quần bên những tách trà chờ đón khoảnh khắc giao thừa, sum họp để được ngồi lại gói bánh và ngồi bên bếp lửa canh nồi bánh cùng nhau. Càng lớn lại càng trân trọng gia đình. Bởi chẳng biết rằng còn mấy mùa xuân được đón giao thừa bên cạnh ba mẹ nữa. Dẫu biết chẳng thể nào nằm ngoài quy luật tất yếu ấy được, nhưng, trong tâm lại nhói lên một nỗi buồn không tên… Thế nên, tự nhắc bản thân cần phải trân trọng từng khoảnh khắc bên gia đình, từng phút giây bên người thân yêu, đừng lãng phí thời gian để đến ngày nào đó, lại tiếc hoài không thôi.
Ngẫm lại cho bản thân mình qua một năm, công việc đã bắt đầu vào guồng quay ổn định. Điều bận tậm tết này về quê lại là một câu hỏi đã quá cũ kỹ “bao giờ lấy chồng”. Cuộc sống độc thân đã trở nên quá đỗi quen thuộc, từng ngày trôi qua chẳng chút bận lòng. Thế mà tết đến lại bất giác sợ sệt những câu hỏi như vậy. Đôi khi mệt mỏi giữa cuộc sống bộn bề, cũng cần lắm một bờ vai để tựa vào. Đôi lần khó khăn cũng cần lắm một người bạn đồng hành để tâm sự.
Thế nhưng, trải qua đổ vỡ khiến con người ta cảm thấy e dè, sợ sệt để bắt đầu một mối quan hệ mới. Vậy nên, dẫu có đôi lần vấp ngã tự mình có thể đứng dậy được thì cũng chẳng sao. Tự nhủ bản thân cứ sống và làm việc như bản thân mong muốn và đam mê, thế là đủ. Nhưng, điều bận lòng giờ đây là không phải ở chính bản thân mình, mà là gia đình. Biết rằng ba mẹ đang trông ngóng từng ngày con cái được yên bề, đã bao lần ba mẹ hỏi đến việc lập gia đình nhưng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện. Năm nay lại phụ lòng ba mẹ. Biết sao bây giờ khi mà cái duyên cái phận chẳng thể nào gượng ép được.
Một buổi chiều tan làm, con phố vốn dĩ đông đúc lại càng tấp nập bởi không khí rộn ràng khi mùa xuân đang cận kề. Không khí tươi vui tràn ngập khắp mọi nẻo đường ấy lại nhắn nhủ ta suy nghĩ tích cực và lạc quan hơn. Bỏ lại đằng sau những lo âu và phiền muộn của năm cũ. Khoác lên tinh thần tươi tắn để chào đón một mùa xuân mới và một cái tết ấm no.
Thời gian vốn dĩ chẳng chờ đợi bất kỳ một ai, hãy cứ sống trọn vẹn để mỗi mùa xuân qua đi ta không hề hối tiếc bất kỳ điều gì cả và mỗi cái tết đúng nghĩa “tết đoàn viên”!
© Gio22102507 – blogradio.vn
Giọng đọc: Sand
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình:
Ngày chị mặc váy cưới
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.