Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cảm ơn anh vì câu từ chối năm ấy

2021-11-13 01:20

Tác giả: Tam Giác Mạch


blogradio.vn - Cảm ơn câu từ chối ở phút giây năm ấy, để giờ bước chân em thêm phần chắc chắn và dè chừng hơn. Phải đi qua bao lần vỡ ta mới thấm được chữ vội, trải qua bao lần đợi mới học được chữ chờ. Em chờ một ngày có nắng, là nắng ở trong tim. Em sẽ lại mang lời tỏ tình ấy thầm thì bên tai một người khác, để hi vọng được nhận lại đáp đền.

***

Anh ạ, câu từ chối của anh và lời tỏ tình trật nhịp của em giữa vạt nắng chiều hôm ấy, sau này mãi là dấu chấm than dạt dào xúc cảm tồn tại giữa cuộc đời em, dẫu em cố bước thật nhanh qua bao mùa hoa rơi lá đổ, bước qua bao biển người mênh mông giữa dòng đời quen lạ, nó vẫn chấp nhất im lìm và lẳng lặng đeo đẳng phía sau.

Cảm ơn anh vì đã cố gắng nói câu từ chối, để giờ đây chúng ta sẽ chỉ là bạn của nhau thôi. Thật đáng thương cho những lời dở dang nhuộm màu nắng trời chiều có phần yếu ớt, em lẳng lặng quay về với sự rỗng hoác ở tâm can. Là vui, là buồn, là tiếc nuối hay mong cầu được một lần quay lại. Giờ đây chẳng còn đáng bận tâm. Vậy nên mới nói, có những sự chối từ dễ thương, nhưng cũng có những sự chối từ đau thấu mà mãi đến lúc trưởng thành hơn, con người ta mới nhận ra nó là đáng thương hay đáng trách.

Dẫu trách hay thương thì mấy ai sau buông tay nhau có thể làm bạn, nhỉ? Bởi có những rung động chỉ đến với một người vào một thời điểm duy nhất, tựa như nhịp rung của trái tim ở tuổi hai mươi nào giống tuổi ba mươi. Thử hỏi có được bao nhiêu nhịp rung bắt được chung tần số. Em và anh lạc nhau cũng là lẽ thường tình.

yeu_-89

Thanh xuân như mây trời, ban tặng cuộc đời em cuốn sách với tựa đề cuốn hút mang tên “Anh”, cuốn sách khép lại thanh xuân mà em lật tới mở lui chỉ hai màu đen trắng, hệt như một thước phim tua vài bản nhạc buồn thương vào ngày mưa lất phất trên phố, nhẹ nhàng mà lại ướt đẫm bờ mi.

Anh ơi, lời tỏ tình dành cho anh ở những tháng năm dài rộng ấy, là chấm màu duy nhất xuất hiện trong tuổi đời con gái mộng mị đoan trang, ấy là biểu trưng cho sự cuồng ngông, nhiệt thành, mạnh mẽ nhưng đầy ngô nghê mà mà em dốc lòng xây đắp, để trong phút chốc em cúi đầu nhặt nhạnh những mảnh vỡ về cho riêng em.

Một thuở xuân xanh ấy dần dần khép lại theo bốn mùa xuân hạ thu đông, em lẳng lặng sống với nỗi đau năm nào trong tim, thỉnh thoảng khi mưa rơi bản thân sẽ không kiềm được mà rơi lệ. Nhưng rồi rất nhanh, chúng ta ai cũng phải mỉm cười bước tiếp.

Ai trong chúng ta cũng đều là lữ khách trên đoạn trường tuổi trẻ của chính mình và là sân ga nghỉ chân trên hành trình tuổi trẻ của kẻ khác. Bước lên chuyến tàu mang tên thanh xuân ấy, dẫu mỗi người lựa chọn bước xuống những nhà ga khác nhau, ở đấy có thể tặng ta những đóa hoa tươi thắm, có thể một cơn mưa dài nặng hạt u ám. Nhưng chúng ta ai cũng ổn an nghỉ ngơi rồi lên tàu đi tiếp, tiếp tục cuộc hành trình dài qua bao miền đất hứa.

chia_-_se_3

Cảm ơn câu chối từ ngày nọ, để em thấu rõ có những lầm tưởng về sự trùng hợp em phải học cách để phân định rạch ròi, anh thích mưa chưa hẳn anh yêu mùa đông lạnh, anh thích ngọt chưa hẳn anh thích socola, anh thích cuộc sống bình yên chưa hẳn anh yêu vùng quê vắng lặng,.. anh thích cô gái dịu dàng, hiểu chuyện chưa hẳn đã thích em. Vậy mới nói, mọi sự lầm tưởng trên đời này đều phải trả giá thật xứng đáng, không phải sự trùng hợp nào về sở thích, quan điểm cũng gọi là yêu.

Cảm ơn câu từ chối ở phút giây năm ấy, để giờ bước chân em thêm phần chắc chắn và dè chừng hơn. Phải đi qua bao lần vỡ ta mới thấm được chữ vội, trải qua bao lần đợi mới học được chữ chờ. Em chờ một ngày có nắng, là nắng ở trong tim. Em sẽ lại mang lời tỏ tình ấy thầm thì bên tai một người khác, để hi vọng được nhận lại đáp đền.

© Tam Giác Mạch - blogradio.vn

Xem thêm: Sau này sẽ chẳng còn chúng ta mà chỉ có anh và em | Radio Tình Yêu

Tam Giác Mạch

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Cây sung cụt của đại đội tôi

Cây sung cụt của đại đội tôi

Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó

Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này

Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

back to top