Cảm ơn anh vì câu từ chối năm ấy
2021-11-13 01:20
Tác giả:
Tam Giác Mạch
blogradio.vn - Cảm ơn câu từ chối ở phút giây năm ấy, để giờ bước chân em thêm phần chắc chắn và dè chừng hơn. Phải đi qua bao lần vỡ ta mới thấm được chữ vội, trải qua bao lần đợi mới học được chữ chờ. Em chờ một ngày có nắng, là nắng ở trong tim. Em sẽ lại mang lời tỏ tình ấy thầm thì bên tai một người khác, để hi vọng được nhận lại đáp đền.
***
Anh ạ, câu từ chối của anh và lời tỏ tình trật nhịp của em giữa vạt nắng chiều hôm ấy, sau này mãi là dấu chấm than dạt dào xúc cảm tồn tại giữa cuộc đời em, dẫu em cố bước thật nhanh qua bao mùa hoa rơi lá đổ, bước qua bao biển người mênh mông giữa dòng đời quen lạ, nó vẫn chấp nhất im lìm và lẳng lặng đeo đẳng phía sau.
Cảm ơn anh vì đã cố gắng nói câu từ chối, để giờ đây chúng ta sẽ chỉ là bạn của nhau thôi. Thật đáng thương cho những lời dở dang nhuộm màu nắng trời chiều có phần yếu ớt, em lẳng lặng quay về với sự rỗng hoác ở tâm can. Là vui, là buồn, là tiếc nuối hay mong cầu được một lần quay lại. Giờ đây chẳng còn đáng bận tâm. Vậy nên mới nói, có những sự chối từ dễ thương, nhưng cũng có những sự chối từ đau thấu mà mãi đến lúc trưởng thành hơn, con người ta mới nhận ra nó là đáng thương hay đáng trách.
Dẫu trách hay thương thì mấy ai sau buông tay nhau có thể làm bạn, nhỉ? Bởi có những rung động chỉ đến với một người vào một thời điểm duy nhất, tựa như nhịp rung của trái tim ở tuổi hai mươi nào giống tuổi ba mươi. Thử hỏi có được bao nhiêu nhịp rung bắt được chung tần số. Em và anh lạc nhau cũng là lẽ thường tình.
Thanh xuân như mây trời, ban tặng cuộc đời em cuốn sách với tựa đề cuốn hút mang tên “Anh”, cuốn sách khép lại thanh xuân mà em lật tới mở lui chỉ hai màu đen trắng, hệt như một thước phim tua vài bản nhạc buồn thương vào ngày mưa lất phất trên phố, nhẹ nhàng mà lại ướt đẫm bờ mi.
Anh ơi, lời tỏ tình dành cho anh ở những tháng năm dài rộng ấy, là chấm màu duy nhất xuất hiện trong tuổi đời con gái mộng mị đoan trang, ấy là biểu trưng cho sự cuồng ngông, nhiệt thành, mạnh mẽ nhưng đầy ngô nghê mà mà em dốc lòng xây đắp, để trong phút chốc em cúi đầu nhặt nhạnh những mảnh vỡ về cho riêng em.
Một thuở xuân xanh ấy dần dần khép lại theo bốn mùa xuân hạ thu đông, em lẳng lặng sống với nỗi đau năm nào trong tim, thỉnh thoảng khi mưa rơi bản thân sẽ không kiềm được mà rơi lệ. Nhưng rồi rất nhanh, chúng ta ai cũng phải mỉm cười bước tiếp.
Ai trong chúng ta cũng đều là lữ khách trên đoạn trường tuổi trẻ của chính mình và là sân ga nghỉ chân trên hành trình tuổi trẻ của kẻ khác. Bước lên chuyến tàu mang tên thanh xuân ấy, dẫu mỗi người lựa chọn bước xuống những nhà ga khác nhau, ở đấy có thể tặng ta những đóa hoa tươi thắm, có thể một cơn mưa dài nặng hạt u ám. Nhưng chúng ta ai cũng ổn an nghỉ ngơi rồi lên tàu đi tiếp, tiếp tục cuộc hành trình dài qua bao miền đất hứa.
Cảm ơn câu chối từ ngày nọ, để em thấu rõ có những lầm tưởng về sự trùng hợp em phải học cách để phân định rạch ròi, anh thích mưa chưa hẳn anh yêu mùa đông lạnh, anh thích ngọt chưa hẳn anh thích socola, anh thích cuộc sống bình yên chưa hẳn anh yêu vùng quê vắng lặng,.. anh thích cô gái dịu dàng, hiểu chuyện chưa hẳn đã thích em. Vậy mới nói, mọi sự lầm tưởng trên đời này đều phải trả giá thật xứng đáng, không phải sự trùng hợp nào về sở thích, quan điểm cũng gọi là yêu.
Cảm ơn câu từ chối ở phút giây năm ấy, để giờ bước chân em thêm phần chắc chắn và dè chừng hơn. Phải đi qua bao lần vỡ ta mới thấm được chữ vội, trải qua bao lần đợi mới học được chữ chờ. Em chờ một ngày có nắng, là nắng ở trong tim. Em sẽ lại mang lời tỏ tình ấy thầm thì bên tai một người khác, để hi vọng được nhận lại đáp đền.
© Tam Giác Mạch - blogradio.vn
Xem thêm: Sau này sẽ chẳng còn chúng ta mà chỉ có anh và em | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

















