Cảm ơn anh vì câu từ chối năm ấy
2021-11-13 01:20
Tác giả:
Tam Giác Mạch
blogradio.vn - Cảm ơn câu từ chối ở phút giây năm ấy, để giờ bước chân em thêm phần chắc chắn và dè chừng hơn. Phải đi qua bao lần vỡ ta mới thấm được chữ vội, trải qua bao lần đợi mới học được chữ chờ. Em chờ một ngày có nắng, là nắng ở trong tim. Em sẽ lại mang lời tỏ tình ấy thầm thì bên tai một người khác, để hi vọng được nhận lại đáp đền.
***
Anh ạ, câu từ chối của anh và lời tỏ tình trật nhịp của em giữa vạt nắng chiều hôm ấy, sau này mãi là dấu chấm than dạt dào xúc cảm tồn tại giữa cuộc đời em, dẫu em cố bước thật nhanh qua bao mùa hoa rơi lá đổ, bước qua bao biển người mênh mông giữa dòng đời quen lạ, nó vẫn chấp nhất im lìm và lẳng lặng đeo đẳng phía sau.
Cảm ơn anh vì đã cố gắng nói câu từ chối, để giờ đây chúng ta sẽ chỉ là bạn của nhau thôi. Thật đáng thương cho những lời dở dang nhuộm màu nắng trời chiều có phần yếu ớt, em lẳng lặng quay về với sự rỗng hoác ở tâm can. Là vui, là buồn, là tiếc nuối hay mong cầu được một lần quay lại. Giờ đây chẳng còn đáng bận tâm. Vậy nên mới nói, có những sự chối từ dễ thương, nhưng cũng có những sự chối từ đau thấu mà mãi đến lúc trưởng thành hơn, con người ta mới nhận ra nó là đáng thương hay đáng trách.
Dẫu trách hay thương thì mấy ai sau buông tay nhau có thể làm bạn, nhỉ? Bởi có những rung động chỉ đến với một người vào một thời điểm duy nhất, tựa như nhịp rung của trái tim ở tuổi hai mươi nào giống tuổi ba mươi. Thử hỏi có được bao nhiêu nhịp rung bắt được chung tần số. Em và anh lạc nhau cũng là lẽ thường tình.
Thanh xuân như mây trời, ban tặng cuộc đời em cuốn sách với tựa đề cuốn hút mang tên “Anh”, cuốn sách khép lại thanh xuân mà em lật tới mở lui chỉ hai màu đen trắng, hệt như một thước phim tua vài bản nhạc buồn thương vào ngày mưa lất phất trên phố, nhẹ nhàng mà lại ướt đẫm bờ mi.
Anh ơi, lời tỏ tình dành cho anh ở những tháng năm dài rộng ấy, là chấm màu duy nhất xuất hiện trong tuổi đời con gái mộng mị đoan trang, ấy là biểu trưng cho sự cuồng ngông, nhiệt thành, mạnh mẽ nhưng đầy ngô nghê mà mà em dốc lòng xây đắp, để trong phút chốc em cúi đầu nhặt nhạnh những mảnh vỡ về cho riêng em.
Một thuở xuân xanh ấy dần dần khép lại theo bốn mùa xuân hạ thu đông, em lẳng lặng sống với nỗi đau năm nào trong tim, thỉnh thoảng khi mưa rơi bản thân sẽ không kiềm được mà rơi lệ. Nhưng rồi rất nhanh, chúng ta ai cũng phải mỉm cười bước tiếp.
Ai trong chúng ta cũng đều là lữ khách trên đoạn trường tuổi trẻ của chính mình và là sân ga nghỉ chân trên hành trình tuổi trẻ của kẻ khác. Bước lên chuyến tàu mang tên thanh xuân ấy, dẫu mỗi người lựa chọn bước xuống những nhà ga khác nhau, ở đấy có thể tặng ta những đóa hoa tươi thắm, có thể một cơn mưa dài nặng hạt u ám. Nhưng chúng ta ai cũng ổn an nghỉ ngơi rồi lên tàu đi tiếp, tiếp tục cuộc hành trình dài qua bao miền đất hứa.
Cảm ơn câu chối từ ngày nọ, để em thấu rõ có những lầm tưởng về sự trùng hợp em phải học cách để phân định rạch ròi, anh thích mưa chưa hẳn anh yêu mùa đông lạnh, anh thích ngọt chưa hẳn anh thích socola, anh thích cuộc sống bình yên chưa hẳn anh yêu vùng quê vắng lặng,.. anh thích cô gái dịu dàng, hiểu chuyện chưa hẳn đã thích em. Vậy mới nói, mọi sự lầm tưởng trên đời này đều phải trả giá thật xứng đáng, không phải sự trùng hợp nào về sở thích, quan điểm cũng gọi là yêu.
Cảm ơn câu từ chối ở phút giây năm ấy, để giờ bước chân em thêm phần chắc chắn và dè chừng hơn. Phải đi qua bao lần vỡ ta mới thấm được chữ vội, trải qua bao lần đợi mới học được chữ chờ. Em chờ một ngày có nắng, là nắng ở trong tim. Em sẽ lại mang lời tỏ tình ấy thầm thì bên tai một người khác, để hi vọng được nhận lại đáp đền.
© Tam Giác Mạch - blogradio.vn
Xem thêm: Sau này sẽ chẳng còn chúng ta mà chỉ có anh và em | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê
Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết
Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân
Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)
Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.