Chúng mình hẹn nhau phía sau tan vỡ
2020-11-22 01:25
Tác giả: Tam Giác Mạch
blogradio.vn - Hẹn gặp anh phía sau tan vỡ để em học cách gánh gồng mạnh mẽ bước về phía chông chênh, nếu chẳng may vết thương ngày cũ lại một lần nữa gọi trái tim em bước vào.
***
Trời ngày đó có mây, đất ngày đó có cây. Trời ngày mai vẫn có mây, đất vẫn có cây, chỉ chúng ta không có nhau. Em bây giờ tự dưng nhớ em ngày đó, nhưng chỉ là nhớ em của những ngày đó, còn chuyện mình ngày đó, hi vọng rồi thời gian sẽ khiến em quên.
Gặp anh em mới hiểu, hóa ra, có một thứ tình cảm mang tên "thời khắc" vẫn tồn tại trên cõi đời này. Có chăng, những thứ càng đẹp lại càng chóng phai như thời khắc pháo hoa rực rỡ trong đêm giao thừa ngày cuối năm, tia sáng sao băng thoáng qua trong đêm tối vắng đi những vì sao lấp lánh, hay khoảnh khắc bình minh và hoàng hôn điển hình cho sự tuần hoàn của một ngày dài khép lại.
Tình cảm dường như cũng thế, đâu đó vẫn nằm trong quy luật vốn có kia mà chúng ta chẳng thể nào làm gì ngoài việc chấp nhận như một lẽ tất yếu phải xảy ra.
Anh hạnh phúc rồi à? Còn em thì vẫn chưa.
Bầu trời nơi anh có nắng vàng, có mây trong trẻo thong dong, có điệu nhạc lời ca, có tiếng đàn du dương bên tách cà phê mỗi sớm, có những người lấp đầy khoảng trống tháng ngày không có em, anh nhỉ?
Tháng sau, năm sau hay nhiều năm sau nữa, xin để giọt lệ cuối cùng em được rơi cho chuyện tình mình vào ngày sau cuối.
Ngày anh khoác trên người bộ vest lịch lãm bước vào lễ đường, tay vòng qua ôm eo cô gái khác, tiếng pháo nổ vang hòa cùng tiếng vỗ tay chúc phúc của bè bạn, là ngày em biết anh hạnh phúc, còn em sẽ hạnh phúc gấp ba. Hạnh phúc cho em, cho anh và cho cả cô gái ấy.
Thời gian chẳng thể làm con người ta quên hay nhớ, chỉ làm mọi thứ khắc sâu vào con tim nhưng thôi phần âm ỉ, râm ran như thuở chớm ban đầu.
Tình yêu mình chóng qua như cơn say bao lần em quá chén, cớ sao vẫn vội về nhắc nhớ trong mỗi giấc mơ đêm đêm. Trái tim nào nghe theo lý trí, nên có nỗi đau nào được chữa lành bởi thời gian.
Em rồi sẽ ổn an bên đời một ai khác, hoặc em quay về ổn an với bản ngã chính mình, lục tìm và loay hoay với hồi ức cũ kĩ trong khi người đã hạnh phúc ấm êm.
Ngoài kia, đường phố lên đèn phủ sắc cam hững hờ và vô vị, gió từng cơn rủ nhau lùa thốc vào mái phố, đông khẽ chạm nhẹ lên đôi tay yếu mềm đang co buốt, em hít hà hơi thở sương đêm lành lạnh rồi lật mở tấm hình hai đứa lúc chụp chung.
Đôi khi, em thích chọn bình yên trong căn phòng nhỏ, nơi có hồi ức sáng trong ẩn hiện mà em gói ghém cất giữ bao ngày.
Thời khắc khi em trao đi tất cả chân thành em có, anh vui vẻ nhận về đủ ấm áp cho tháng ngày ngổn ngang với hàng tá chênh chao mình cần buông bỏ. Ấy là thời khắc em nhận ra, hạnh phúc là khi bất kỳ thứ gì mình cho đi vừa hay kịp lúc ai đó cần đến và mong muốn nhận về.
Ngày đó, chúng ta đã cùng đi qua những êm đềm xưa cũ, giờ sao mây trời đã cuốn mọi thứ hóa hư vô.
Thanh xuân ấy em có anh ở đó, mãi sau này chỉ có mình em ở đây. Đành hẹn gặp anh ở một cuộc đời khác ít hơn những nỗi buồn và nhiều hơn một nỗi vui.
Hẹn gặp anh phía sau tan vỡ để em học cách gánh gồng mạnh mẽ bước về phía chông chênh, nếu chẳng may vết thương ngày cũ lại một lần nữa gọi trái tim em bước vào.
Hứa với anh phía sau tan vỡ em sẽ chẳng còn em của ngày cũ, và anh không còn là anh của ngày xưa. Chúng ta cuồng nhiệt, si mê, bao dung với một thứ tình cảm biết đủ đầy, biết trân trọng. Bởi em tin, thời khắc xuất phát từ sự chân thành thì mọi lý do đều trở nên thừa thãi.
© Phạm Thị Như Ý - blogradio.vn
Xem thêm: Bình yên đi qua mùa bão nổi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...
Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.
Mạnh mẽ bước qua quá khứ
Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.
Đừng kết thúc, em nhé!
Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.
Yêu lại từ khởi đầu mới
Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.
Có một mùa nhớ thương
Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.
Mùa trăng năm ấy
Dưới ánh trăng to tròn, tất cả mọi trái tim đều chất chứa tình yêu thương, hát nghêu ngao cho nhau nghe, những đứa trẻ như mẹ thi nhau giơ tay lên hát để được kẹo… tiếng cười giòn tan hòa vào tiếng trống tùng tùng trong ánh đèn lấp lánh của những chiếc đèn ông sao.
Đã nắng rồi, Đà Nẵng!
Trong khoảnh khắc ấy, nàng nắm chặt lấy tay tôi. Không cần biết ngày mai ra sao, mà có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Rồi ai cũng sẽ được hạnh phúc
Nhưng nhỏ đâu biết rằng trong tôi đã nhóm lên một tình cảm đặc biệt dành cho nhỏ. Vậy mà nhỏ vô tư không hề chú ý đến những cử chỉ và ánh mắt ngập hạnh phúc mà tôi dành cho nhỏ. Chắc vì giờ nhỏ đang hạnh phúc với tình yêu đầu đời của nhỏ.
Vắng bóng ba
Nếu có kiếp sau thì con vẫn mong là tiếp tục làm con gái của ba, nhưng con hứa sẽ ngoan hơn và không làm ba phải buồn lòng nữa.
Có những mối quan hệ đang dần lụi tàn
Tôi đã từng không tin, ngờ vực, “nó đẹp vậy mà đâu chỉ vì vài thứ ngoài kia mà khiến nó lụi tàn chớ”. Nhưng giờ tôi tin rồi, nó cứ thế mọc lên những bức tường chắn vô hình chặn đi những âm thanh, ánh sáng giữa những con người với nhau, tạo ra những khoảng lặng vô tình.