Chúng mình hẹn nhau phía sau tan vỡ
2020-11-22 01:25
Tác giả:
Tam Giác Mạch
blogradio.vn - Hẹn gặp anh phía sau tan vỡ để em học cách gánh gồng mạnh mẽ bước về phía chông chênh, nếu chẳng may vết thương ngày cũ lại một lần nữa gọi trái tim em bước vào.
***
Trời ngày đó có mây, đất ngày đó có cây. Trời ngày mai vẫn có mây, đất vẫn có cây, chỉ chúng ta không có nhau. Em bây giờ tự dưng nhớ em ngày đó, nhưng chỉ là nhớ em của những ngày đó, còn chuyện mình ngày đó, hi vọng rồi thời gian sẽ khiến em quên.
Gặp anh em mới hiểu, hóa ra, có một thứ tình cảm mang tên "thời khắc" vẫn tồn tại trên cõi đời này. Có chăng, những thứ càng đẹp lại càng chóng phai như thời khắc pháo hoa rực rỡ trong đêm giao thừa ngày cuối năm, tia sáng sao băng thoáng qua trong đêm tối vắng đi những vì sao lấp lánh, hay khoảnh khắc bình minh và hoàng hôn điển hình cho sự tuần hoàn của một ngày dài khép lại.
Tình cảm dường như cũng thế, đâu đó vẫn nằm trong quy luật vốn có kia mà chúng ta chẳng thể nào làm gì ngoài việc chấp nhận như một lẽ tất yếu phải xảy ra.
Anh hạnh phúc rồi à? Còn em thì vẫn chưa.
Bầu trời nơi anh có nắng vàng, có mây trong trẻo thong dong, có điệu nhạc lời ca, có tiếng đàn du dương bên tách cà phê mỗi sớm, có những người lấp đầy khoảng trống tháng ngày không có em, anh nhỉ?
Tháng sau, năm sau hay nhiều năm sau nữa, xin để giọt lệ cuối cùng em được rơi cho chuyện tình mình vào ngày sau cuối.
Ngày anh khoác trên người bộ vest lịch lãm bước vào lễ đường, tay vòng qua ôm eo cô gái khác, tiếng pháo nổ vang hòa cùng tiếng vỗ tay chúc phúc của bè bạn, là ngày em biết anh hạnh phúc, còn em sẽ hạnh phúc gấp ba. Hạnh phúc cho em, cho anh và cho cả cô gái ấy.
Thời gian chẳng thể làm con người ta quên hay nhớ, chỉ làm mọi thứ khắc sâu vào con tim nhưng thôi phần âm ỉ, râm ran như thuở chớm ban đầu.
Tình yêu mình chóng qua như cơn say bao lần em quá chén, cớ sao vẫn vội về nhắc nhớ trong mỗi giấc mơ đêm đêm. Trái tim nào nghe theo lý trí, nên có nỗi đau nào được chữa lành bởi thời gian.
Em rồi sẽ ổn an bên đời một ai khác, hoặc em quay về ổn an với bản ngã chính mình, lục tìm và loay hoay với hồi ức cũ kĩ trong khi người đã hạnh phúc ấm êm.
Ngoài kia, đường phố lên đèn phủ sắc cam hững hờ và vô vị, gió từng cơn rủ nhau lùa thốc vào mái phố, đông khẽ chạm nhẹ lên đôi tay yếu mềm đang co buốt, em hít hà hơi thở sương đêm lành lạnh rồi lật mở tấm hình hai đứa lúc chụp chung.
Đôi khi, em thích chọn bình yên trong căn phòng nhỏ, nơi có hồi ức sáng trong ẩn hiện mà em gói ghém cất giữ bao ngày.
Thời khắc khi em trao đi tất cả chân thành em có, anh vui vẻ nhận về đủ ấm áp cho tháng ngày ngổn ngang với hàng tá chênh chao mình cần buông bỏ. Ấy là thời khắc em nhận ra, hạnh phúc là khi bất kỳ thứ gì mình cho đi vừa hay kịp lúc ai đó cần đến và mong muốn nhận về.
Ngày đó, chúng ta đã cùng đi qua những êm đềm xưa cũ, giờ sao mây trời đã cuốn mọi thứ hóa hư vô.
Thanh xuân ấy em có anh ở đó, mãi sau này chỉ có mình em ở đây. Đành hẹn gặp anh ở một cuộc đời khác ít hơn những nỗi buồn và nhiều hơn một nỗi vui.
Hẹn gặp anh phía sau tan vỡ để em học cách gánh gồng mạnh mẽ bước về phía chông chênh, nếu chẳng may vết thương ngày cũ lại một lần nữa gọi trái tim em bước vào.
Hứa với anh phía sau tan vỡ em sẽ chẳng còn em của ngày cũ, và anh không còn là anh của ngày xưa. Chúng ta cuồng nhiệt, si mê, bao dung với một thứ tình cảm biết đủ đầy, biết trân trọng. Bởi em tin, thời khắc xuất phát từ sự chân thành thì mọi lý do đều trở nên thừa thãi.
© Phạm Thị Như Ý - blogradio.vn
Xem thêm: Bình yên đi qua mùa bão nổi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh mắt của tôi không phải ánh ban mai
Và đó là lúc những trang nhật ký chẳng còn về những chú mèo hay một vài cây nấm nhỏ tôi thấy bên đường nữa, mà là đôi ba chiếc sticker kèm với cậu nhóc nhỏ ngủ gật đã đi vào từng đoạn ký ức mãi không quên của tôi.

Chỉ tôi mới giúp được chính mình
Trong mỗi bước đi, tôi nhớ về những lúc ngã gục, nhưng cũng không bao giờ quên việc lấy lại đà và đứng dậy vững vàng.

Còn mẹ là còn nơi trở về
Cuộc sống sẽ vẫn tiếp tục và quay tròn, và con cũng biết, rồi sẽ có một ngày mẹ già đi, hay thậm chí là con sẽ phải xa mẹ, không còn được ở gần mẹ nữa. Nhưng mẹ ơi, con sợ ngày đó sẽ xảy ra, sợ lắm.

Sương à!
Hai Sương nằm trên giường, hai mắt sưng húp, cô khóc không dừng nổi. Cô thương thầm cậu ba từ tấm bé, cậu ba từng cứu mạng cô, cô đã thề quyết gả cho cậu. Nhớ đi nhớ lại, cô vẫn nhớ có mấy lần cậu ba quan tâm, chăm sóc cô dữ lắm mà.

Bà ơi, ở nơi đó bà có nhớ con không?
Giá như thời gian quay lại để tôi có thể trải qua những ngày vui vẻ, hạnh phúc và dâng trào cảm xúc đó một lần nào nữa. "Bà trên thiên đàng có vui không? Bà ở đó có nhớ con không?".

Nếu là hạnh phúc, muộn một chút cũng không sao
Vì cuộc đời này vốn dĩ là những chuyến đi không ngừng nghỉ kia mà, tại mỗi ngã rẽ bạn dều có thể sẽ xa một người mãi mãi. Sau đó bạn có thể lại quen một người, có thể cùng bạn đi đến tận cuối con đường, một người có thể tình nguyện cầm cán ô che chở cho bạn dưới những cơn mưa.

Những chuyến xe
Một chút ký ức ấy quý lắm, nhìn những tán cây xanh rờn, nhắm mắt lại, ông thích thú khi thấy mình lại quay về ngày xưa, ngày mà ông còn phơi phới niềm tin vào cuộc đời sẽ cho ông những điều no đủ, rằng quyết định rời ngành công an để lấy tiền vốn làm ăn sẽ đúng.

“Người nhạy cảm trong thế giới vô cảm” – lời an ủi đến những tâm hồn
Những tâm hồn nhạy cảm có thể tự mình nở rộ như những bông hoa rực rỡ ngoài kia.

Anh trộm nhớ mùa thu
Anh trộm nhắc mùa thu Lại thấy thương những con đường lá đổ Hoa sữa ngọt vùi mình vào lòng phố Heo may ngập ngừng nhớ nhớ quên quên