Cảm ơn anh đã đến dù chỉ là một khoảnh khắc trong đời
2020-11-12 01:27
Tác giả:
Tam Giác Mạch
blogradio.vn - Sau này, em bất giác tìm đến chốn cũ, có thể em lại nhớ một thời thật tâm thương một người. Người xuất hiện bên đời em một đoạn thanh xuân ngắn ngủi. Em vội vàng đặt tên tình cảm ấy là “khoảnh khắc” trong cuộc đời.
***
“Mình chợt nhớ rằng, mình lỡ hẹn với bình yên
Ở một góc quán quen cùng giọt cafe đắng
Ở nơi đó, thời gian trôi thật lặng
Người ta kể nhau nghe những câu chuyện cuộc đời”.
Những ô cửa nhỏ khép hờ lấm tấm vài hạt mưa bay, nắng yếu ớt buông những sợi màu lóng lánh rong ruổi vào góc quán nhỏ, rồi tạo nên những hạt bụi li ti xoay vòng giữa không gian màu cam đang hừng sáng.
Chiều nay, thành phố mang tâm thái tĩnh lặng sau ngần ấy bão giông đã rời bỏ, trở về ấp ôm dòng sông chảy trôi qua bao chiếc cầu song song đổ ra biển, chân trời phía tây một màu đỏ ửng gọi chiều về với những con sóng hiền hòa nhấp nhô vỗ vào đôi bờ êm ả.
Phố sắp thay màu bởi ánh điện đường xanh xanh đỏ đỏ, phố sắp rộn ràng bởi tiếng còi xe tan tầm va vấp vào nhau, phố thênh thang bởi dòng người vội vã lại qua tìm đến mái ấm sau một ngày dài tất bật.
Phía sau ô cửa là gió phương nào ùa về nũng nịu với mây trời chập choạng vào tối, là hơi thở vồn vã của thời gian vấp váp khép lại trang lịch còn mỏng treo nơi góc tường, là những tưởng thoáng qua hình ảnh tấm áo choàng xúng xính, chiếc găng tay xinh xinh hay lời thì thầm khẽ nhắc bên tai “đừng mặc mỏng manh khi chiều trở lạnh mỗi lần dạo phố”.
Cái thời tiết đầu mùa này ấy, làm con người ta yêu hơn cái phút giây thẩn thẩn thơ thơ như mình bị trật nhịp với thế giới ngoài kia, nhìn sự chuyển động của vạn vật để đi tìm khoảng lặng cho cái tôi riêng mình, hay trầm ngâm với mớ hỗn độn nghĩ suy đã cũ nhèm xuôi mãi theo dòng chảy tháng năm.
Thả hồn mình tựa như cánh bồ công anh bay theo gió. Khoảng lặng ấy chỉ có mình với cuộc đời bầu bạn, cả hai đã cùng tha thứ cho nhau.
Bước ra cánh cửa ấy là tầng mây vần vũ, là xô bồ hối hả những lo toan, là sân si cuồng nộ, là hờn giận trách móc, là ai oán thương đau về con người, về cuộc sống.
Ngụm cà phê cuối em nghe sao có vị đắng nơi đầu lưỡi. Từ ngày người rời đi, thành phố làm em như mất đi tuổi trẻ, ngỡ chẳng còn chút kí ức nào của người cũ, ngày xưa.
Bên kia, con mèo lười nằm phơi mình dưới nền gạch, hàng cây xao động nhè nhẹ mỗi khi gió dừng chân. Hoang hoải trong em hơi thở có chút gì từng cạnh bên nhắc nhớ thật nhiều.
Tháng ngày an nhiên nơi quán vắng, là bóng ai gầy gầy, đôi mắt nhỏ, làn môi, là những nhiệt thành ai đàn hát em nghe trong một chiều lộng gió.
“Tình cờ gặp lại người xưa
Cà phê quán cũ cùng vui với ai
Cánh hoa rơi nhẹ vương mắt ai
Nay lối về sao bàn chân não nề
Nay đã trôi thật xa…”.
Bởi tình cảm chẳng đủ đầy, duyên ngắn, phận mỏng manh nên ngoảnh đầu nhìn lại, người từng thương đã thương một người khác.
Những hỏi thăm chân thành, những dịu dàng gửi tặng, nếu có thể nhớ nhau mong hãy nhớ nhau bằng kỉ niệm, cũng sẽ tốt hơn rất nhiều khi tất cả “đã từng” ấy, chỉ còn là quên lãng phủ lớp bụi thời gian dày cuộm theo tháng năm.
Sau này, em bất giác tìm đến chốn cũ, có thể em lại nhớ một thời thật tâm thương một người. Người xuất hiện bên đời em một đoạn thanh xuân ngắn ngủi. Em vội vàng đặt tên tình cảm ấy là “khoảnh khắc” trong cuộc đời.
© Phạm Thị Như Ý - blogradio.vn
Xem thêm: Ngày mai đài báo gió mùa đông bắc về
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

















