Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cảm ơn anh đã đến dù chỉ là một khoảnh khắc trong đời

2020-11-12 01:27

Tác giả: Tam Giác Mạch


blogradio.vn - Sau này, em bất giác tìm đến chốn cũ, có thể em lại nhớ một thời thật tâm thương một người. Người xuất hiện bên đời em một đoạn thanh xuân ngắn ngủi. Em vội vàng đặt tên tình cảm ấy là “khoảnh khắc” trong cuộc đời.

***

“Mình chợt nhớ rằng, mình lỡ hẹn với bình yên

Ở một góc quán quen cùng giọt cafe đắng

Ở nơi đó, thời gian trôi thật lặng

Người ta kể nhau nghe những câu chuyện cuộc đời”.

Những ô cửa nhỏ khép hờ lấm tấm vài hạt mưa bay, nắng yếu ớt buông những sợi màu lóng lánh rong ruổi vào góc quán nhỏ, rồi tạo nên những hạt bụi li ti xoay vòng giữa không gian màu cam đang hừng sáng. 

Chiều nay, thành phố mang tâm thái tĩnh lặng sau ngần ấy bão giông đã rời bỏ, trở về ấp ôm dòng sông chảy trôi qua bao chiếc cầu song song đổ ra biển, chân trời phía tây một màu đỏ ửng gọi chiều về với những con sóng hiền hòa nhấp nhô vỗ vào đôi bờ êm ả. 

Phố sắp thay màu bởi ánh điện đường xanh xanh đỏ đỏ, phố sắp rộn ràng bởi tiếng còi xe tan tầm va vấp vào nhau, phố thênh thang bởi dòng người vội vã lại qua tìm đến mái ấm sau một ngày dài tất bật.

dau-don-roi-hay-kien-cuong-dung-day-thoi

Phía sau ô cửa là gió phương nào ùa về nũng nịu với mây trời chập choạng vào tối, là hơi thở vồn vã của thời gian vấp váp khép lại trang lịch còn mỏng treo nơi góc tường, là những tưởng thoáng qua hình ảnh tấm áo choàng xúng xính, chiếc găng tay xinh xinh hay lời thì thầm khẽ nhắc bên tai “đừng mặc mỏng manh khi chiều trở lạnh mỗi lần dạo phố”.

Cái thời tiết đầu mùa này ấy, làm con người ta yêu hơn cái phút giây thẩn thẩn thơ thơ như mình bị trật nhịp với thế giới ngoài kia, nhìn sự chuyển động của vạn vật để đi tìm khoảng lặng cho cái tôi riêng mình, hay trầm ngâm với mớ hỗn độn nghĩ suy đã cũ nhèm xuôi mãi theo dòng chảy tháng năm.

Thả hồn mình tựa như cánh bồ công anh bay theo gió. Khoảng lặng ấy chỉ có mình với cuộc đời bầu bạn, cả hai đã cùng tha thứ cho nhau.

Bước ra cánh cửa ấy là tầng mây vần vũ, là xô bồ hối hả những lo toan, là sân si cuồng nộ, là hờn giận trách móc, là ai oán thương đau về con người, về cuộc sống.

Ngụm cà phê cuối em nghe sao có vị đắng nơi đầu lưỡi. Từ ngày người rời đi, thành phố làm em như mất đi tuổi trẻ, ngỡ chẳng còn chút kí ức nào của người cũ, ngày xưa. 

Bên kia, con mèo lười nằm phơi mình dưới nền gạch, hàng cây xao động nhè nhẹ mỗi khi gió dừng chân. Hoang hoải trong em hơi thở có chút gì từng cạnh bên nhắc nhớ thật nhiều. 

cap_doi_giay

Tháng ngày an nhiên nơi quán vắng, là bóng ai gầy gầy, đôi mắt nhỏ, làn môi, là những nhiệt thành ai đàn hát em nghe trong một chiều lộng gió.

“Tình cờ gặp lại người xưa

Cà phê quán cũ cùng vui với ai

Cánh hoa rơi nhẹ vương mắt ai

Nay lối về sao bàn chân não nề

Nay đã trôi thật xa…”.

Bởi tình cảm chẳng đủ đầy, duyên ngắn, phận mỏng manh nên ngoảnh đầu nhìn lại, người từng thương đã thương một người khác. 

Những hỏi thăm chân thành, những dịu dàng gửi tặng, nếu có thể nhớ nhau mong hãy nhớ nhau bằng kỉ niệm, cũng sẽ tốt hơn rất nhiều khi tất cả “đã từng” ấy, chỉ còn là quên lãng phủ lớp bụi thời gian dày cuộm theo tháng năm. 

Sau này, em bất giác tìm đến chốn cũ, có thể em lại nhớ một thời thật tâm thương một người. Người xuất hiện bên đời em một đoạn thanh xuân ngắn ngủi. Em vội vàng đặt tên tình cảm ấy là “khoảnh khắc” trong cuộc đời.

© Phạm Thị Như Ý - blogradio.vn

Xem thêm: Ngày mai đài báo gió mùa đông bắc về

Tam Giác Mạch

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình trở về

Hành trình trở về

Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

back to top