Cảm ơn nhé những mùa mưa đã qua
2020-10-30 01:27
Tác giả:
Tam Giác Mạch
blogradio.vn - Cảm ơn nhé những mùa mưa đã qua, để dù có là những ký ức ấm áp bên mâm cơm của má, thức dậy trong tiếng gọi hòa cùng tiếng mưa của ba hay những vội vã khi là người lớn sợ một cơn mưa qua làm ướt áo mình thì mưa trong lòng mình vẫn mang màu ký ức.
***
Những ngày gần đây, mưa theo mình vào trong giấc ngủ, mưa rơi mãi là mưa của tháng ngày đã cũ, đã trôi đi thật xa.
Nhớ lại ngày xưa, mình cũng thích mưa, thích được cầm ô đi dưới mưa, thích đưa mắt nhìn mưa qua ban công ký túc xá. Đã lâu lắm rồi, 3 năm, 5 năm, 7 năm, hay mới chỉ đầy 12 tháng… có ai nhớ đến mình không, nhớ về mình với những thói quen mang màu sắc lãng mạn đó? Những cảm xúc tưởng chừng đã ngủ yên giờ theo mưa trở về để nhắc nhớ thật nhiều câu chuyện đã qua.
Mưa là thời điểm người ta dễ dàng kí thác nỗi buồn tạm bợ để đợi những ngày nắng quay về, mang hơi ấm hong khô cái tâm trạng cũ xì và ẩm mốc. Mưa của bây giờ khác mưa của ngày xưa nhiều quá chăng?
Mình nhớ, mưa của tuổi thơ là mưa rơi trong cuốn vở bài tập làm văn mình tả, mưa theo gánh rau cùng má chân trần ra chợ mỗi sớm mai, mưa theo vòng xe đạp cọc cạch cùng ba đến công trường, mưa không chút nghĩ suy và hoài niệm, mưa lúc đó thật ấm áp và bình yên.
Lớn thêm một chút, mưa của thời cấp 2 nhắc mình nhớ về tụi bạn, mưa tí tách theo đôi chân chúng mình bì bõm dưới sân trường mỗi giờ ra chơi để tìm đến các quán hàng rong, mưa nghịch ngợm theo lũ con trai làm ướt đẫm quần áo của các cô gái, mưa làm nhòe đi vết mực trên trang giấy đầu giờ kiểm tra. Mưa với nụ cười rạng rỡ và tươi vui mỗi ngày đến lớp.
Rồi mưa của tháng năm biết mộng mơ, biết buồn, biết giận, biết nhớ, dẫu nỗi nhớ ấy chẳng dành cho một ai đặc biệt. Là nỗi nhớ đứa bạn cùng bàn hôm nay vắng học, nhớ bài giảng và giọng đọc của thầy dạy Ngữ văn nghỉ tiết vì ốm, nhớ người bạn lớp bên hay xuất hiện ở hành lang mỗi giờ giải lao, nhớ tà áo dài bị lấm bẩn vì con đường từ nhà đến trường khá xa.
Bỗng nhớ khoảng trời ấy, chẳng âu lo, chỉ biết học hành, nỗi buồn khi ấy chỉ là nỗi buồn bè bạn, nỗi buồn vì điểm kém nơi bài kiểm tra. Nhớ hương vị đĩa ốc cay, mùi bánh tráng kẹp la cà cùng nhóm bạn mỗi chiều học thêm, chiếc bàn chật chội dưới mái hiên lụp xụp, trời cứ thế làm mưa, tóc ướt nhòe nhoẹt nhưng đôi mắt ai nấy lung linh màu hạnh phúc.
Ngày đó, hạnh phúc của mình giản dị mà đáng nhớ làm sao.
Mưa theo mình ra tận thành phố vào những năm Đại học xa nhà, nỗi buồn vì thế mà chồng chất lớn thêm. Xa tiếng gọi thức giấc mỗi sáng của ba, tiếng xoong nồi, chén bát dưới căn bếp của má, xa tiếng gió ban trưa làm xào xạc vài bụi chuối sau hè, xa vệt khói lam chiều nghi ngút nhen nhóm từ bàn tay của má, xa cả những trò nghịch ngợm của anh trai chọc mình đổ quạu.
Đặc biệt bữa cơm chiều đạm bạc với khoai lùi, ngô nướng, cá rô đồng và ngọn rau nhưng rôm rả tiếng cười nói. Hình ảnh bữa cơm ấy, mãi mãi sau này mình chẳng thể tìm lại được, chỉ còn là hồi ức hiện hữu theo hành trang bên mình chạy dọc xuyên suốt chiều dài nỗi nhớ.
Những thanh âm ấy hòa quyện vào nhau làm nên hương vị một mái nhà đầm ấm, an yên, chứa chan yêu thương mà mỗi lúc vấp ngã, mỏi mệt mình muốn trở về, có ba, có má, có anh, sẵn sàng dang rộng vòng tay, ôm hết thảy mọi điều tồi tệ nhất trong mình vào lòng và trả lại cho mình nụ cười tươi tắn và cùng tâm hồn thanh sạch chẳng hờn giận, sân si gì nữa.
Mưa ở tuổi hai mươi mấy, với mình là mưa chảy êm đềm trong lời bài nhạc ngày có nắng, bên tách cà phê ở một góc quán quen sau giờ tan tầm “Mưa về trên khúc hát, lắng u buồn đợi bóng hình ai, như tìm về thoáng hương xưa, con đường giờ là kỉ niệm…”.
Mưa lặng lẽ về vào một ngày tâm trạng ê chề, nặng nề đến khó thở. Mưa dội về bao ký ức tưởng chừng đã ngủ quên nhưng kỳ thực lại nhớ rất nhiều. Nỗi buồn cảm xúc bao mùa mưa cũ chưa bao giờ thôi hoang hoải và rạo rực trong lòng mình khi mưa đến.
Bất giác, mình nhớ cơn mưa mùa đông giá lạnh năm nào được nằm bên má thủ thỉ nói cười, được ba nấu nước cho tắm mỗi đêm. Nhớ mưa xuân nhè nhẹ đủ làm ướt tóc, nhớ cơn mưa rào bất chợt của mùa hè... Hình như trong cơn mưa nào cũng gợi nỗi buồn sâu sắc.
Mình đã từng không muốn hoài niệm nhiều, không muốn buồn và không muốn nhớ như người ta, hay đơn giản không muốn bận lòng vì bất cứ điều gì cả. Cuộc sống hôm nay vội vã quá, một dòng tin nhắn tử tế gửi cho nhau cũng hiếm, những cuộc điện thoại chỉ kịp nói đủ đầy nội dung, thay vào đó là những sticker thể hiện đủ đầy xúc cảm.
Dường như, mưa chỉ là cái cớ để con người thả trôi cảm xúc theo dòng nước chảy về miền vô định ngoài kia. Giấu vào mưa bao trở trăn, suy tư thầm kín chẳng thể buông lời.
Gửi vào mưa những nỗi sợ vô hình, sợ để tâm vào một thứ gì đó, về một ai đó, lại ôm thêm một nỗi buồn. Không đủ can đảm có thêm một người bạn, mình sợ tổn thương hay sao, hay do mình vô tâm với cuộc sống.
Mưa vẫn rơi, ô cửa kính đằng ấy đã mờ đi, duy chỉ có lòng mình chẳng thể vơi đi màu sơn ký ức.
Cho đến tận bây giờ, mưa chẳng còn tươi mới, dí dỏm, yên bình như bao mùa cũ nữa. Mưa khiến mình chạnh lòng với nghĩ suy đang cuộn về như cơn sóng vỗ bờ ngày trời trở gió. Liệu có đủ cay nồng để mình lãng quên điều mình muốn không hay kiên tâm yêu thương, kiên nhẫn đợi chờ ngày lòng mình thôi bão, chỉ khi đó mọi thứ mới trở lại bình yên.
Trưởng thành, mọi điều xung quanh mình như màn mưa chảy dài rồi vỡ vụn, mỗi thứ một ít vỡ ra mà bao lần mình loay hoay tìm hoài để chắp vá thành mảnh như ngày xưa. Mình tìm mãi chẳng được, mình cố gắng vá mãi chẳng thành dẫu bao mùa qua đi.
Giá như, đôi khi mình đã ước như vậy, ước mình là mây xuôi qua bầu trời ấy, nhặt hết từng hạt nước, khi nặng mưa buông xuống một lần cho nhẹ. Hoặc là sông lang thang gom hết dòng nước nhỏ bình thản hòa vào đại dương mênh mông. Và con người sau những bôn ba tất bật, gom hết thảy buồn vui cất vào lòng, đến lúc nặng nề lại chẳng biết cách buông xuống thế nào.
Ước một lần trở về ngày xưa, về những ngày mưa buồn nhè nhẹ, những ngày mưa của dòng sông ký ức, của những người đã đi qua và ở lại. Ước một lần được đạp xe cùng lũ bạn trên đường nghịch với mưa. Ước trở lại là mình của ngày ấy, chẳng giấu kĩ cảm xúc của chính mình.
Cảm ơn nhé những mùa mưa đã qua, để dù có là những ký ức ấm áp bên mâm cơm của má, thức dậy trong tiếng gọi hòa cùng tiếng mưa của ba hay những vội vã khi là người lớn sợ một cơn mưa qua làm ướt áo mình thì mưa trong lòng mình vẫn mang màu ký ức.
© Phạm Thị Như Ý - blogradio.vn
Xem thêm: Ai sẽ cùng em đắm mình trong cơn mưa thanh xuân ấy một lần nữa?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thích ứng với cô đơn
Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Nếu có kiếp sau... chỉ mong hai chữ “tương phùng”
Với cô, anh là khoảng trời bình yên sau bao giông bão của cuộc đời. Để rồi thương nhau.

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay
Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Mùa đót chổi
Hân thương các học trò của mình. Tình thương yêu của Hân, một cô giáo miền xuôi vượt đèo, lội suối lên gieo chữ nơi miền ngược suốt ba năm nay là cố gắng dạy cho các em viết được những nét chữ nắn nót, vuông vắn, biết đọc ê a đánh vần hay những phép tính, bài toán đơn giản.

Nơi trái tim khao khát về
Cứ như vậy, trong vòng xoáy vội vã, không ngừng của cuộc sống, cô và Phát dường như sống chậm lại, chia sẻ những cung bậc đường đời, cảm nhận niềm vui bình dị của tình bạn.

Mùa cao su thay lá
Khung cảnh vừa nên thơ lại vừa huyền bí. Dễ nhận ra, đây mới là hương sắc của Tây Nguyên vậy.

Nhặt lá mai ngày tết
Họ bảo: mai cũng cần thay lá để đón xuân giống như con người được khoác lên mình bộ quần áo mới đầu năm vậy. Họ nói trong điệu hồ hởi, phấn khởi rồi bắt đầu công việc quan trọng của mình.

Những mảnh ký ức (Phần 7)
Mẹ cáu vì tôi bướng và ngang ngạnh nên cứ thế cầm cả cái chổi quật, tôi thì lỳ nhất định không xin. Cứ thế mẹ quật nát cả cái chổi, còn tôi bỏ ăn lên trốn trên gác thượng hờn dỗi và nức nở…

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!