Em đợi anh về giữa mùa thu
2021-10-20 01:25
Tác giả: Tam Giác Mạch
blogradio.vn - Cảm ơn lời rao khắc khoải giữa đêm thanh vắng làm mộng em tan. Anh, em giờ cách nhau như nửa vòng trái đất, ngày gặp nhau chẳng thể đếm bởi thời gian. Mong sao ngày chạm nhau ấy, anh tìm được em giữa đại lộ hơn bảy tỷ người. Chúng ta khẽ chào nhau bằng nụ cười rạng rỡ, đáp đền mọi nỗi đợi chờ trong những năm tháng cách xa.
***
Chiều buông, nơi em tiết trời vào thu lành lạnh, màn mưa giăng giăng phủ kín cả bầu trời. Gió vô tình hay hữu ý từng cơn chen chúc, ùa qua song cửa sổ, rồi khe khẽ chạm nhẹ lên đôi vai em gầy.
Em ngồi đó bên tách cà phê còn ấm, quyện cùng mùi hương hoa sữa thoảng nhẹ thốc vào sống mũi cay cay. Dường như, có gì đó đã đọng nơi đáy mắt, mà em thả hồn theo nỗi nhớ nên thoáng chốc quên đi. Em bỏ mặc nó rong chơi trên bờ mi ấy, bởi còn có điều lạ lẫm sâu hoắm đang thổn thức nơi tim.
Em hờn hơi thu làm mảnh hồn này se sắt, nỗi nhớ cựa mình khiến tấm thân nhỏ nơi em thấu lạnh tựa cái rét ngày đông. Cốc cà phê em vô thức khuấy tự bao giờ đã nguội, vài ba trang sách lật mở vẫn còn đó dở dang. Lồng ngực hối hả hẫng lên từng nhịp thở, hệt như chực chờ được dung nạp lượng oxy. Bởi có nỗi nhớ đang bủa vây bên em cuối ngày thu dần thấm lạnh, mà dẫu em khoác trên mình bao tấm áo cũng chẳng đủ hơi ấm để sưởi trái tim khô.
Phút này đây, chỉ còn bên em làn gió thoảng nhẹ đưa, khẽ gấp nốt bìa sách mỏng ngổn ngang trên mặt bàn hoăn ố màu cũ kĩ. Trời đêm nay tắm sắc cam vô vị, dưới ánh đèn đường leo lắt có bóng người vội vã lại qua. Đưa mắt nhìn vạt mưa phùn nghiêng nghiêng theo chiều gió, em thấy lạnh lòng và nặng trĩu niềm thương.
Phút thẫn thờ cùng em là giọt sương ngày tàn bầu bạn, chúng bẵng lẵng rót vào tai những bản tình ca anh hát thuở nào. Từng ngôn từ ấy chảy xuôi theo tiềm thức đang dạt dào xúc cảm, giọng anh đâu đó tràn ngập trong em tựa bản giao hưởng ngọt ngào. Em cho phép mình mơ một giấc mơ hoang hoải, dẫu em hiểu giữa cuộc đời còn lắm những vần xoay.
Được không anh khi ngày vào tối, em kéo mình theo những giấc mơ hoang. Giấc mơ gặp anh vào chiều thu có nắng, là nắng dịu dàng rơi nhẹ trên mái đầu em. Mảnh trời có anh và em sẽ xanh trong dịu vợi, lá cũng phải hờn ghen rơi vội lối em về. Áng mây kia khép mình cuốn theo chiều gió, lăn lóc trôi như nỗi nhớ em thả ngày nào.
Ánh hoàng hôn buông dài lên bờ vai anh vững chắc, em tựa khẽ mơ màng cảm nhận nỗi hạnh phúc riêng mang. Em sẽ gửi mảnh tình thu vào tia nắng chiều ấm áp, em kể anh nghe bao nỗi thấp thỏm chực chờ.
Chờ anh về giữa mùa thu thi vị, em gom cả bầu trời nhớ nơi mình chôn chặt phía tim anh. Niềm thương ấy anh giữ gìn kĩ nhé, kẻo mai này sứt mẻ rồi quay lại tìm em. Em không đủ bao dung cho nhiều lần anh vấp ngã, cứa vào khoảng lặng trong em vết sẹo thành hình. Vì những chân thành em trao đi là vô giá, chẳng phải đồ vật mình mang ra đổi chát thường ngày.
Sương khuya dày ngập trong từng hơi thở, nhưng nỗi mơ màng ấy em vẫn muốn ấp ôm. Em muốn ôm cả đất trời ngày thu đẹp đẽ ấy, vì bóng anh đã khỏa lấp hồn em. Nhưng em đâu thể sống giữa đôi đời hư - thực.
Cảm ơn lời rao khắc khoải giữa đêm thanh vắng làm mộng em tan. Anh, em giờ cách nhau như nửa vòng trái đất, ngày gặp nhau chẳng thể đếm bởi thời gian. Mong sao ngày chạm nhau ấy, anh tìm được em giữa đại lộ hơn bảy tỷ người. Chúng ta khẽ chào nhau bằng nụ cười rạng rỡ, đáp đền mọi nỗi đợi chờ trong những năm tháng cách xa.
Gửi anh nơi ấy mảnh tình thu chan chứa nỗi nhớ và dạt dào niềm thương, để chúng ôm anh những đêm về cô độc. Còn em lại loay hoay với hơi lạnh quanh mình.
© Tam Giác Mạch - blogradio.vn
Xem thêm: Những chuyện tình mùa thu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình trở về
Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.
Đóa hoa hồng và những tờ vé số
Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.
Chúng ta cứ bộn bề yêu…!
Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.
Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa
Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?
Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc
Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời