Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa thu và nỗi nhớ

2021-09-27 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Mùa thu, ta nhớ da diết dáng bà ngồi tựa cửa mái hiên, miệng bõm bẽm nhai trầu; bên bình vôi trắng, răng bà đen, môi bà thắm, nụ cười móm mém; những câu chuyện cổ tích tự ngày xửa ngày xưa bà vẫn nằm lòng kể lại.

***

Trong bốn mùa của năm, mùa thu luôn đem đến cho con người những xúc cảm phức hợp, diệu kỳ. Những nỗi buồn, niềm vui; những bâng khuâng thao thiết; những bồi hồi rạo rực; và cả những nỗi nhớ đến nao lòng.

Ai bảo mùa thu là mùa của nỗi nhớ. Những nỗi nhớ gieo neo, đong đầy và giăng mắc. Những nỗi nhớ có khi chực trào, vừa đến; có khi trở thành kí ức ngọt ngào ngủ im trong đáy tim, chờ đúng thì, đúng khắc là trỗi dậy khiến lòng người mơn man tựa ngàn con sóng vỗ.

Mùa thu về, da diết nhớ những câu từ trong bản tuyên ngôn độc lập bất hủ của Hồ chủ tịch. Khúc anh hùng ca làm lay động triệu triệu trái tim con người Việt Nam. Nhớ mùa thu độc lập, ta thêm yêu, thêm quý, thêm tự hào; để biết giữ gìn, bảo vệ Đất Nước, nòi giống Rồng Tiên mãi mãi đẹp giàu.

Mùa thu, ta nhớ những mùa tựu trường đã qua và sắp sửa. Nhớ con đường làng uốn khúc, mẹ dắt tay ta đến trường ngày đầu tiên vào lớp 1. Trong bộ quần áo mới, chiếc cặp mới, lòng ta vừa háo hức, bồi hồi cũng vừa hồi hộp, lo âu. Nụ cười trìu mến, cử chỉ ân cần của mẹ; cái nắm tay ấm áp, dịu dàng của cô giáo đã tiếp thêm động lực, cho ta đủ mạnh mẽ bước chân vào lớp học, nghe phơi phới niềm vui tới trường, như những câu thơ của tác giả Nguyễn Bùi Vợi vẫn còn vang vọng trong trí nhớ: “Trường em ngói mới đỏ hồng/ Mọc lên tươi thắm giữa đồng lúa xanh/ Gió về đồng lúa reo quanh/ Vẫy chào những bước chân nhanh tới trường"...

Mùa thu, ta nhớ da diết dáng bà ngồi tựa cửa mái hiên, miệng bõm bẽm nhai trầu; bên bình vôi trắng, răng bà đen, môi bà thắm, nụ cười móm mém; những câu chuyện cổ tích tự ngày xửa ngày xưa bà vẫn nằm lòng kể lại. Hương thị ngọt dịu, cô Tấm hiền lành, triết lý nhân sinh “ở hiền gặp lành” bà dạy, ta khắc ghi mãi đến bây giờ. Tiếng võng kẽo kẹt, tiếng ru hời ngọt ngào. Những lời ru vĩnh hằng, mãi chắp cánh cho ta bay đến những chân trời cao rộng.

Mùa thu, ta nhớ dáng mẹ một nắng hai sương tảo tần hôm sớm trên những lối cũ đi về. Quang gánh một đời mong có bát cơm đầy cho con. Mẹ chẳng quản nhọc nhằn, giọt mồ hôi rơi đầm lưng áo, bàn chân dù mỏi, tấm thân dẫu hao gầy,… mẹ vẫn giấu những toan lo, những muộn phiền cho nụ cười luôn nở trên môi. Nghĩ càng thương mẹ, thương cả đôi quang gánh đã cùng mẹ đi hết những tháng năm cuộc đời. Để con luôn thấy mẹ như một nốt nhạc trầm, một món quà cuộc sống ý nghĩa. Nhớ và thương mẹ, hẳn ai trong đời cũng từng mong ước “Cho con gánh mẹ một lần/ Cả đời mẹ đã tảo tần gánh con” (Quách Beem).

Mùa thu, sao có thể quên mùi hương, cả dư vị và sắc màu của một mùa thân thương, bình dị mà vô cùng quyến rũ. Là hoa sữa thơm nồng, cúc vàng ngan ngát. Trái ổi, trái thị thơm ngọt; cốm thơm ngậy mùi sữa của lúa mới. Đó còn là vị của hồng ngọt chát, ngọt thanh; vị sấu chín ngọt ngào pha lẫn chua nhẹ. Thu hội đủ tất cả những gam màu lục, lam, chàm, tím,… nhưng đậm nhất có lẽ là sắc vàng. Phải chăng, thu đã gom vào mình tất cả những hương vị, sắc màu đẹp đẽ, ngọt ngào và thi vị nhất của cuộc sống.

Mùa thu, mùa gió heo may. Ai không từng một lần ngắm chiếc lá chao nghiêng; không từng một lần tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi. Tâm hồn bỗng nhiên lại mơ hồ thương thương nhớ nhớ. Những ký ức, những hoài niệm, những tâm sự trong lòng lại theo gió gọi về. Dòng đời vuột trôi, càng thấy yêu hơn những mùa xưa cũ.

Mùa thu, nhớ cái nắm tay một chiều thu trên triền đê làng. Cái buông tay ngày chia tay mối tình đầu, lòng buồn mênh mang; hai đứa nhìn nhau không nói, có khoảng lặng từ hai phía để từ đó xa nhau. Ai bảo tình đầu là tình dang dở? Dang dở nhưng đẹp và đáng nhớ. Một thời để nhớ, một thời bỡ ngỡ, thơ dại… Ta cất thật kỹ trong một khoảng tim mình, để rồi mỗi khi thu về, lại đem ra để nhớ và biết trân quý hơn những điều trong hiện tại.

Mùa thu, nhớ những khoảnh khắc chưa bao giờ đẹp đến thế. Thu của buổi sáng tươi mới, mát lành khi mặt trời vén màn đêm, chớp hàng mi cong. Nhớ cái cựa mình của vạn vật khi thay áo mới. Nhớ thu của buổi chiều nắng vẫn vương trên cành lá, cái se sẽ cuối chiều bên vòng tay ấm áp. Nhớ cái nhìn, nụ cười, câu nói, cử chỉ hay chỉ đơn giản là cái gật đầu đi ngang nhau của những người chưa từng quen biết…

Mùa thu, nhớ lắm những cơn mưa hạt thưa hạt mỏng vương bao niềm thương nỗi nhớ. Nhớ đêm trung thu quây quần bên mâm cỗ dưới trăng. Người lớn ngồi trò chuyện, nhấp chén trà, vui vẻ kể chuyện, ngắm nhìn cháu con rước đèn, phá cỗ. Nhớ những món quà trung thu của con nhà nghèo từ đôi bàn tay chai sần nhưng tỉ mẩn của ông bà, cha mẹ. Nhớ cả bữa cơm đoàn viên ngày rằm tháng tám rộn rã tiếng cười, ấm cúng tình thân.

Ai bảo mùa thu là mùa của hoài niệm, của vấn vương để nỗi nhớ cứ dâng đầy lên khóe mắt, rưng rưng chẳng thể nói thành lời.

© Xanh Nguyên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Blog Radio 479: Hành trình của hạnh phúc

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đông về lại thấy cô đơn

Đông về lại thấy cô đơn

Trở mùa, trời chớm sang đông Chừng như thấp thỏm trong lòng nhớ ai Chút se se lạnh hiên ngoài Làm tim thổn thức canh dài nhớ thêm.

Tôi muốn được là tôi

Tôi muốn được là tôi

Tôi thấy có thật nhiều nước đang chảy dưới chân tôi, tôi thấy những ngọn núi cao và nhiều nguy hiểm quá đang trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải vượt qua, vì tôi là tôi, nên tôi phải vượt qua.

Tiếng yêu đầu

Tiếng yêu đầu

Vì người ta đã nói đã viết đã cười đã khóc và đã hát quá nhiều về tình yêu, nên những gì tôi sắp viết chỉ là những lời muốn được sẻ chia, là sự thấu cảm. Là sự thấu hiểu mà tôi muốn gởi đến những ai đã đau khổ hoặc đang trải qua đau khổ trong tình yêu.

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh

Anh cần em như ngày đó Một nỗi buồn anh vẽ thành mây Nếu như khóc không phải tình cảm Anh muốn quên và anh không rõ.

 Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông

Sáo sang sông

À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em

Mẹ của em

Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!

Thương!

Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình

Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.

back to top