Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có lẽ sau cùng, thứ khiến chúng ta nhớ nhất là kỷ niệm

2021-09-07 01:25

Tác giả: Cherry


blogradio.vn - Tôi nhớ một ngày mùa thu, anh nắm tay tôi trên con đường về nhà trải đầy lá rụng, mắt anh như khẽ sáng lên “Sau này anh cũng sẽ đưa em về, nhưng là về nhà mẹ vào mùng 2 Tết.”

***

“Nghe nói khi bắt đầu mơ thấy một người thì đó cũng là lúc họ đang dần lãng quên mình...”

“Vậy chẳng phải rất tàn nhẫn sao?”

“Hả?” Tôi nghiêng đầu nhìn cô nhóc đang ngồi kế bên mình, con bé không để ý mà chỉ tiếp tục chép miệng “Vì người ta cũng nói giấc mơ là lời nói của tiềm thức mà. Tức là nếu chị mơ thấy một người, hẳn là sâu trong tiềm thức của chị vẫn còn nhớ người ấy, vậy mà người ta lại đang quên chị rồi, chẳng phải rất đau lòng hay sao?”

Tôi bị những lời nói của con bé làm cho ngẩn người. Ừ nhỉ, đúng là đau thật. Chẳng hiểu sao tôi bỗng bật cười… hôm qua, tôi lại vừa mơ thấy anh. Cũng phải thôi, đã hai năm rồi, anh cũng nên quên hết rồi, quên cả tôi, và những tổn thương mà tôi đã gây ra cho anh. Còn tôi, à không, có lẽ là tiềm thức của tôi, dường như vẫn đang ngây ngốc dưới một gốc bằng lăng nọ…

Tôi nghĩ rằng mình không hề nhớ anh. Phải, thứ tôi nhớ chỉ là một buổi chiều mùa hạ bên gốc bằng lăng kia, gió khẽ mơn man trên làn tóc, chiếc radio cũ đang phát một bài nhạc êm dịu, tôi tựa nhẹ lên vai anh, cảm nhận mùi hương quen thuộc từ anh, mùi của sự yên bình.

Tôi nhớ một đêm mùa đông rét lạnh, tôi giận dỗi cuộn mình trong chăn, anh lại vì tôi không nghe máy mà đi mấy cây số đến trước cửa phòng tôi nói lời xin lỗi.

Tôi nhớ một ngày mùa thu, anh nắm tay tôi trên con đường về nhà trải đầy lá rụng, mắt anh như khẽ sáng lên “Sau này anh cũng sẽ đưa em về, nhưng là về nhà mẹ vào mùng 2 Tết.”

Sau này…

Anh nhìn chiếc đồng hồ vừa rơi ra từ hộc tủ, đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy nó, anh thậm chí sắp quên luôn sự tồn tại của nó rồi… như cái cách mà bóng hình cô đang dần biến mất trong tâm trí anh. Lạ thật, anh vậy mà vẫn chưa yêu thêm ai khác. Lần đầu tiên, anh “dừng lại” sau bao mối tình liên tiếp, dừng lại sau cái mối tình mà anh cứ ngỡ là sẽ cùng anh đi đến hết cuộc đời. Anh như cố cho tất cả mọi người thấy mình đã mất hết niềm tin vào tình yêu, rằng anh sẽ chẳng bao giờ làm cái việc ngu ngốc nhất trên đời đó thêm một lần nào nữa.

Không biết cô thì sao nhỉ? Có chia tay cái “người khác” mà cô nói lúc rời bỏ anh chưa? Có lại tàn nhẫn như cách mà cô đã buông tay anh lúc đó...

Cúi người nhặt chiếc đồng hồ cũ, anh bỏ nó vào trong một ngăn tủ khác, khóa lại. Ổn rồi, giờ thì nó sẽ chẳng bao giờ rơi ra được nữa.

Tôi thức giấc vì tiếng mưa ồn ào của mùa hạ, lại thêm một giấc mơ nữa, tiềm thức đúng là đáng ghét thật. Có vẻ thấy tôi còn chưa đủ khó chịu, cơn mưa bên ngoài như ngày một lớn hơn, tựa như muốn nói với tôi rằng “khóc đi, sẽ chẳng ai nghe thấy lúc này cả”...  

Ngẩn người nhìn màn mưa bên ngoài khung cửa sổ, tôi bỗng lại nhớ một người từng nói sẽ không để tôi một mình mỗi khi mưa, vì anh biết mưa làm tôi buồn.

Có lẽ bọn họ nói đúng, sau khi chia tay, thứ khiến người ta nhớ nhất chính là kỷ niệm…

Ngoài trời lại đổ mưa rồi, có phải anh thật sự đang dần quên em không?

© Cherry - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Replay Blog Radio: Em đã từng đợi anh rất lâu và rất sâu

Cherry

Một tâm hồn nhỏ bé và yên bình.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top