Viết cho những tháng ngày tuổi trẻ chông chênh
2020-08-27 01:28
Tác giả:
Cỏ
blogradio.vn - Suy cho cùng thì mỗi người đi qua đời ta đều để lại cho ta những bài học quý giá, cho dù là họ có tốt hay không tốt thì ta vẫn phải mỉm cười mà cảm ơn họ.
***
Tôi đã từng nghe đâu đó có câu nói rằng: “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào cho dù bạn đã từng bị cảm lạnh vì tắm mưa nhưng bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa”. Và tuổi trẻ của tôi cũng như vậy đó, cũng đã từng bị cảm lạnh không chỉ bởi những cơn mưa mà còn bởi lòng người bởi những chông chênh vô định của cuộc sống.
Tôi - một cô gái tỉnh lẻ quanh năm suốt tháng gắn liền với lũy tre làng, tiếng gà gáy buổi trưa quen thuộc và mùi lúa mỗi độ thu hoạch. Một làng quê yên ả, bình lặng đến lạ thường. Cũng chính vì sự yên bình đó đã luôn thôi thúc tôi phải cố gắng, cố gắng thật nhiều để đỗ đại học để được xuống Hà Nội nơi phồn hoa náo nhiệt, được ngắm nhìn dòng xe tấp nhập, những ngôi nhà cao tầng và được gặp những người bạn mới.
Sau bao nhiêu nỗ lực cuối cùng tôi cũng đã đỗ vào một trường đại học. Kể từ thời khắc đặt chân lên mảnh đất ngàn năm văn hiến này, cuộc sống của tôi như bước sang một trang mới vậy.
Tôi còn nhớ ngày đầu tiên đi nhập học, người ba mà tôi yêu quý đã chở tôi đi, giữa ánh nắng chói chang, giữa những dòng người tấp nập nhìn ba chạy ngược xuôi lấy giấy nhập học còn đeo chiếc ba lô quần áo nặng trĩu trên vai mà sống mũi tôi lại thấy cay cay. Tự nhủ với lòng mình rằng phải thành công để ba mẹ tự hào về tôi. Vốn dĩ là đứa con gái duy nhất nên tôi được ba mẹ cưng chiều, điều đó khiến tôi phụ thuộc vào ba mẹ rất nhiều. Có những lúc sự quan tâm, bao bọc của ba mẹ khiến tôi cảm thấy mình vô dụng làm sao.
Cứ như vậy cho đến năm cuối đại học, tôi đã gặp rất nhiều bạn mới, có người chỉ là lướt qua cũng có người ở lại bên cạnh tôi cho đến tận bây giờ. Có người mang đến cho tôi sự chân thành, vui vẻ nhưng cũng có người khiến tôi tổn thương mà không thể nào hàn gắn được. Suy cho cùng thì mỗi người đi qua đời ta đều để lại cho ta những bài học quý giá, cho dù là họ có tốt hay không tốt thì ta vẫn phải mỉm cười mà cảm ơn họ.
Cuối cùng, cái ngày mà tôi sợ nhất nó cũng đã đến đó là ngày mà tôi rời khỏi giảng đường đại học để bước sang một môi trường lớn đó là “Trường đời”. Trong đầu có biết bao suy nghĩ hỗn loạn rồi mình sẽ đi đâu về đâu sẽ làm công việc gì để nuôi sống bản thân khi không có sự trợ giúp của ba mẹ nữa.
Vì không muốn con mình vất vả nên ba mẹ muốn tôi về quê làm việc, tôi đã phải đấu tranh rất nhiều giữa ở và về. Nếu như về tôi sẽ không phát triển được, sẽ vẫn là cô gái yếu đuối được ba mẹ chở che không phải lo lắng cơm áo gạo tiền. Quyết định ở lại Hà Nội có lẽ tôi sẽ phải đương đầu với những khó khăn, thử thách nhưng nó làm tôi trưởng thành hơn. Xin ba cho một năm ở Hà Nội để chứng minh bản thân, nói với ba rằng khi nào mệt mỏi quá con sẽ về và ba tôi đã đồng ý.
Ấy vậy mà khi ngồi đây gõ những dòng chữ này tôi cũng đã ra trường được một năm rồi. Thời gian một năm không quá ngắn nhưng cũng không quá dài đủ để tôi cảm nhận được sự xô bồ, khắc nghiệt của cuộc sống. Sự ganh tỵ, bon chen, những lời nịnh nọt hay nói xấu nhau nơi công sở khiến tôi phát ngán nhưng đó là quy luật tất yếu nếu tôi không thích nghi được thì tôi cũng sẽ bị đào thải.
Cứ như vậy, hàng ngày đến chỗ làm rồi hết giờ thì về, đôi lúc mệt mỏi muốn tựa vào một bờ vai để chia sẻ, để than thở cho vơi đi những tâm sự trong lòng thế nhưng nhìn lại thì mình đã ế được 5 năm rồi. Nhìn bạn bè đứa thì có người yêu, đứa thì đang phải lo toan chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình đôi khi cũng thấy chạnh lòng. Có những ngày bước ra đường mà không biết mình muốn đi đâu chỉ biết là đi thôi, đi để tận hưởng một ngày nghỉ đúng nghĩa.
Nhiều hôm nằm nghe mãi một bản nhạc buồn mà suy nghĩ miên man không biết bao giờ mình mới được thành công như các bạn, không biết bao giờ mới tìm được một người yêu thương mình thật lòng, không biết bao giờ mới lập gia đình để cho ba mẹ yên tâm. Toàn những câu hỏi không có lời giải đáp vậy đó nhưng nó luôn hiện lên trong đầu của tôi. Vẫn biết chỉ bản thân mình mới tìm ra lời giải đáp thế nhưng có những ngày tôi chông chênh vậy đó, muốn được cuộn tròn trong chăn mà không phải suy nghĩ điều gì? Hay đôi lúc muốn biến mất khỏi cuộc sống thực tại đi đến một nơi mà không ai biết đến để thỏa thích vui chơi.
Thế nhưng, những thứ đó thật sự viển vông đúng không nào? tự nhận thức rằng trên con đường đi đến thành công sẽ không có con đường nào trải hoa hồng cả nên những khó khăn trong ngày hôm nay nếu có thể vượt qua được thì bạn sẽ trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn để rồi sau này nhìn lại sẽ thấy những chông chênh đó không hề làm khó ta như ta đã tưởng tượng.
Tôi 23 đã trải qua những ngày tháng tuổi trẻ chông chênh vậy đó, còn bạn thì sao?
© Cỏ - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Tuổi nào ta cũng thấy chênh vênh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Học cách quên em
Tôi từng tin rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần chúng ta đủ yêu nhau, đủ chân thành, thì mọi giông tố của cuộc đời cũng không thể chia cắt được hai ta. Nhưng hóa ra, thứ tàn nhẫn nhất không phải là khoảng cách, không phải thời gian, mà chính là sự đổi thay trong lòng một con người.

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện
Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.