Như đã dấu yêu
2021-10-29 01:18
Tác giả:
Hồng Hải
blogradio.vn - Mỗi lần chạy xe qua Viện bảo tàng, Lâm lại tự hỏi liệu ra giêng, cô dâu của Lâm có mặc váy hồng không. Rồi lại thờ người nghĩ liệu đó có phải là dấu hiệu nhung nhớ một người?
***
1. Lâm về rồi, Hoài vẫn còn ngơ ngác. Ngơ ngác vì lời Lâm nói, rằng Lâm chưa muốn cưới đâu, nhưng vì gia đình giục quá, ra giêng mình cưới nhau nhé. Vậy mà Hoài tưởng Lâm đang cuống lên giục Hoài cưới vì lo Hoài đổi ý. Hoài cứ tưởng vậy, rồi tim hẫng đi một nhịp khi Lâm nói Lâm muốn nói với Hoài một chuyện quan trọng, rồi tim lại chênh vênh vì câu nói của Lâm.
Kể cũng lạ, yêu nhau 5 năm, chưa một lần đi quá nụ hôn, vậy mà Lâm không sốt ruột muốn đưa ngay Hoài về làm dâu nhà Lâm sao? Cái lần gặp Lâm lần đầu, cái lần bốn mắt chạm nhau, Hoài đã nghĩ thầm, vậy là sắp có chuyện vui đây. Còn lần ấy, Lâm nghĩ, cô này trẻ con nhỉ, bé xíu lại cắt tóc ngắn như búp bê, thử nói chuyện xem có thông minh không. Mà Hoài thông minh thật. Lâm cứ đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.
Lần thứ n gặp Hoài thì Lâm thú nhận là Lâm yêu Hoài mất rồi. Yêu mối tình đầu đấy nhé. Hoài cứ cười thôi. Vậy mà Lâm lúng túng. Rồi Lâm bảo coi như Lâm chưa nói gì nhé, Hoài coi Lâm là bạn là Lâm vui rồi. Niềm vui ấy của Lâm phải kéo dài thêm một năm nữa rồi Hoài mới chính thức nói là Hoài cũng yêu Lâm. Yêu mối tình đầu đấy. Hoài cứ ngỡ như Hoài lạc vào một thế giới khác.
Lâm với Hoài giống nhau quá. Yêu đương gì mà cứ “lão già kia” gọi, chả khi nào nói được tiếng anh em dịu dàng. Chuyện vui của Hoài và Lâm bắt đầu rất nhẹ nhàng. Thành quen. Cảm giác ấm áp và gần gũi khi hai đứa bên nhau. Vậy mà tối nay Lâm lại bảo Lâm chưa muốn cưới đâu là sao.
2. Sắp tới Lâm sẽ lấy vợ. Mà cưới ai Lâm còn chưa mường tượng được trong đầu cô dâu của mình như nào. Là Hoài? Hai gia đình đã chuẩn bị cho đám cưới được mấy phần rồi. Lâm cũng đã lên mạng thử search ngày cưới của Lâm với Hoài. Cái trang web tử vi ấy xem được đủ mọi trò. Nào là xem duyên tiền định, xem cung, xem tuổi, bói bài tây, bói Quan âm… Lâm gõ tuổi của Hoài và lập tức trang web cho ba đáp án. Lâm chọn tháng giêng vì tháng tư thì đã sang mùa hè, còn tháng bảy thì ngâu, các cụ bảo kiêng, không cưới được. Lại hì hụi xem ngày nào trong tháng giêng hợp với tuổi của Hoài, và cả của Lâm nữa. Rồi nhấc điện thoại, nhưng không gọi cho Hoài mà bấm số của Nhi.
“Nhi à, Lâm đây, trưa nay đi ăn cơm cùng nhau đi?”.
Đầu dây bên kia ngập ngừng, rồi bảo, ừ, cũng được. Cả công ty biết Lâm và Nhi thân nhau. Thiên hạ đồn thổi cũng nhiều chuyện. Đôi khi Lâm tự hỏi, mình đang làm gì thế này? Hoài thì vẫn gặp mỗi tối thứ bảy nhưng nắm tay bớt xao xuyến đi một ít.
Trong khi ngày nào cũng gặp Nhi. Nhi mắt cười, môi cười, rạng rỡ và cũng thông minh lắm. Lối đối đáp của Nhi cứ làm Lâm phải mất ba giây suy nghĩ. Nhi thì chả hay biết gì về Hoài, ban đầu gặp Lâm nghĩ tên này chắc đáng tuổi em mình, vì nhìn Lâm trẻ quá. Lúc biết tuổi rồi thì bảo gọi ấy - tớ cho ra bạn bè. Anh người yêu cũ của Nhi thắc mắc sao em 26 tuổi rồi mà xưng hô như trẻ con thế. Nhi cười cười, nghĩ, Lâm cũng trẻ con như Nhi mà.
Vậy nên Nhi hết dè dặt. Cái lần đi xem phim cùng nhau, lúc Nhi đang giật thót mình vì anh chàng diễn viên đẹp trai bị hất tung lên trong một vụ nổ thì Lâm nắm lấy tay Nhi, cù nhẹ vào lòng tay. Nhi lại giật thót người lần nữa.
Hẹn hò kiểu này dễ khiến người ta đau tim thật. Nhi nghĩ, cái người này sẽ làm cho mình khó quên đây. Vậy rồi tranh thủ những lúc rảnh rỗi giữa giờ làm việc chát chít với nhau mê mải. Từ khi chia tay người yêu, Nhi chạy trốn nhiều rồi. Cứ phải lắng mình đi, cứ phải bình thản nhìn tình yêu ngày một xa. Vậy thì lần này sao không ngồi lại đâu đó, cho bình tâm, cho cái người đang hì hụi chạy phía sau kia đuổi kịp.
Đôi khi Nhi lại muốn mọi chuyện kết thúc đi, không có nickname quen tên, không có cửa sổ chat nhấp nháy hiện lên trong khi câu chuyện đã dài lê thê, chả còn thông tin gì đành hỏi Lâm đang làm gì đấy. Những tình cảm cứ chồng chéo lên nhau.
Lâm, đọc trong một bài viết trên trang rằng khi cô cáo nào mà thỉnh thoảng lại hỏi đang làm gì đấy thì rõ là cáo đó đã xếp mình vào danh sách các chàng gà dự phòng.
Tối ấy, trong bữa ăn, mẹ Lâm hỏi “Sao dạo này không thấy cô Hoài đến chơi, tự nhiên Lâm cáu, bảo con sẽ không cưới ai hết, đời độc thân muôn năm”. Mẹ giật nảy người, nhìn thằng con đẹp trai mà ngỡ ngàng. Lâm nghĩ đến Hoài, nhớ hôm Lâm nói với Hoài, rằng mình chia tay đi, có lẽ Lâm yêu người khác mất rồi. Hoài lặng lẽ khóc, chẳng nói câu nào.
Lâm nghĩ thà rằng Hoài nổi giận với Lâm, Hoài xỉ vả Lâm, đuổi Lâm ra khỏi nhà có lẽ Lâm đỡ day dứt hơn. Đằng này Hoài cứ im lặng, cứ vẫn là Hoài của ngày 5 năm trước Lâm gặp. Nhưng rồi những mắt cười, môi cười và những câu chuyện hài hước của Nhi làm Lâm bình tâm hơn một chút.
Nhi thì vẫn vô tư nghĩ chắc Lâm chưa hề biết yêu là gì, nói gì đến chuyện có người yêu sắp cưới. Mỗi ngày, cả hai đều cố gắng tìm đủ lý do để hẹn hò, dù chỉ nhìn thấy nhau giữa đám đồng nghiệp tinh nghịch hay chỉ nắm tay nhau trong góc quán cà phê nhỏ mà nghe lòng ấm áp lạ lùng. Những khám phá mới trong tình cảm đôi khi khiến chính người ta phải giật mình.
Nhi đôi khi đã mường tượng trong đầu, Nhi và Lâm sẽ đi chụp ảnh cưới ở Bảo tàng dân tộc học. Chiều chiều, Nhi sẽ ngồi sau xe Lâm đi dạo phố, mà phải bỏ hai tay vào túi áo Lâm như hai kẻ yêu nhau đấy nhé. Còn con gái của hai người sẽ xinh xắn giống như Nhi đang ứ ừ đằng trước, con muốn mang quả bóng bay đẹp đẹp ngoài hồ kia về nhà cơ, bố Lâm mua cho con đi. Nghĩ đến đấy thì Nhi ngủ thiếp đi mất rồi. Còn Lâm thì nghĩ nếu Nhi đồng ý thì ngày hai mươi tháng giêng sẽ là ngày cưới của Lâm và Nhi. Lâm nghĩ rất lâu, có nên kể về Hoài không nhỉ?
3. Nhưng Nhi đã lờ mờ nhận ra các cuộc hẹn hò với Lâm sẽ chẳng được lâu. Nhi cứ day dứt mãi tại sao Nhi lại đọc tin nhắn trong điện thoại của Lâm, cái tin Lâm gửi cho Hoài hôm sinh nhật, Lâm hẹn Hoài đi mua nhẫn cưới.
Nhi nghĩ, vậy là thôi rồi, sẽ không có ảnh cưới ở bảo tàng, chẳng có bóng bay cho con gái, chẳng có những chiều tình tứ ngồi sau xe Lâm nữa. Nhưng rõ ràng là Nhi không quên được. Nhi ngồi đọc lại file word mà Nhi đã lưu lại những câu chuyện chát chít không đầu không cuối của hai người.
Nhi nhớ gương mặt Lâm, mắt Lâm, môi Lâm, cả cái cách Lâm vòng tay qua eo lưng Nhi kéo Nhi về phía Lâm nữa. Nhi bật bài nhạc “Như đã dấu yêu” ngồi nghe hai lần (sến không chịu nổi), nghĩ là mai mình sẽ gửi cho Lâm bài này, và bảo Lâm về với Hoài đi, Lâm không phải nói gì hết cả.
4. Lâm vẫn gặp Nhi ở công ty. Nhi vẫn mắt cười, môi cười với Lâm mà xa cách quá chừng. Lâm vẫn tự dằn vặt, lần cuối cùng hẹn hò. Nhi đã dẫn Lâm đi Bảo tàng dân tộc học, rạng rỡ nắm tay Lâm, nói là sau này đi chụp ảnh cưới Nhi sẽ mặc váy hồng, sau này Nhi sẽ có hai đứa con xinh xắn.
Nhi nói, Nhi cười mà Nhi nghe lòng mình đau ngăn ngắt. Lúc về, Nhi vòng tay ôm Lâm thật chặt, Nhi chả nói gì về Hoài cả. Tối qua Hoài bảo, Hoài hiểu Lâm quá mà, chuyện Lâm nói hôm trước Hoài coi như Lâm nói đùa thôi. Lâm cảm thấy điếng người đi, nghĩ, vậy là trái tim mình nhỏ đi mất rồi.
Mỗi lần chạy xe qua Viện bảo tàng, Lâm lại tự hỏi liệu ra giêng, cô dâu của Lâm có mặc váy hồng không. Rồi lại thờ người nghĩ liệu đó có phải là dấu hiệu nhung nhớ một người?
© Hồng Hải - blogradio.vn
Xem thêm:Gặp lại nhau khi mùa hoa nở nhé!
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê
Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết
Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân
Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)
Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.