Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 771: Ánh mặt trời phía sau lưng (Phần 1)

2022-08-27 00:05

Tác giả: Vũ Nguyễn Giọng đọc: Bạch Dương

blogradio.vn - Đêm qua tôi đã viết thêm một tờ giấy mới, rồi xếp thành hình ngôi sao. Trong tờ giấy ấy ghi rằng, tôi vui vì Nguyên đã trở thành một con người khác. Mọi thứ có vẻ sẽ khó thích nghi ngay nhưng tôi hài lòng với nó. Cuộc sống của tôi đã thay đổi đi rất nhiều!

***

Cuộc sống tẻ nhạt của tôi đã thay đổi vào một ngày mưa mùa hạ - ngày tôi gặp Xanh. Cậu đến và rời đi nhanh như một cơn gió thoảng. Tôi đã nghĩ bản thân sẽ lại đơn độc một lần nữa, thì hoá ra lại còn có một nhân vật phản diện luôn dõi theo tôi, lại còn đang muốn được đóng vai chính cùng với tôi.

Tôi không biết nên diễn tả cuộc sống mình cho bạn biết bằng cách nào. Tôi chỉ có thể gói gọn tất cả trong hai từ đơn giản, đó là ‘tẻ nhạt’. Mọi thứ trong cuộc sống của tôi như một lập trình máy tính đã được cài đặt sẵn trước đó, và tôi chỉ có việc làm theo mà thôi. Tôi chán ghét điều đó kinh khủng, nhưng bản thân lại không thể nào thay đổi được nó.

Bạn bè trên trường dường như có vẻ thán phục tôi ra mặt. Trong khi tất cả mọi người sau khi học xong, nếu không lê la quán xá này nọ thì lại cắm đầu vào mấy chiếc điện thoại thông minh ở nhà. Còn tôi lại phải tất bật đi làm thêm, vào mỗi buổi trưa và buổi tối rảnh rỗi. Rồi đến mùa hè, hầu như tôi cũng chẳng dành nghĩ đến việc nghỉ ngơi mà chỉ dành toàn bộ thời gian đó để loanh quanh khắp nơi tìm việc làm thêm. Mỗi ngày của tôi thường kết thúc vào lúc tối khuya cùng với thân thể mệt rã rời. Phải nói thật đến cả tôi đôi khi cũng phải tự hào về bản thân mình. Nhưng không vì thế mà không có lần nào tôi lại không cảm thấy mình cô đơn và buồn tủi biết bao nhiêu giữa biển người mênh mông.

Mẹ tôi mất, ngay khi tôi vừa được chào đời. Còn ba tôi cũng vì thế mà sinh buồn bã cộng thêm bệnh tật không cứu chữa kịp thời nên ông cũng không trụ lại được lâu. Cuối cùng ba cũng rời bỏ tôi mà đi, để lại tôi một mình trên cõi đời này ngay khi tôi vừa học xong tiểu học. Tôi về ở với nhà một người dì họ hàng xa, may mắn thay họ rất yêu thương tôi, không như mấy hoàn cảnh kém may mắn tôi thường được xem trên mấy bộ phim truyền hình. Họ xem tôi như người một nhà, điều ấy khiến tôi rất cảm kích. Và khi lên đến cấp ba, tôi quyết định chuyển đến một nơi khác, để sống và học tập mà không làm phiền đến ai nữa.

Cuộc sống của tôi có lẽ sẽ vẫn như thế, sẽ vẫn chỉ là một chuỗi những ngày nhạt nhẽo lặng lẽ mà trôi đi cho đến ngày Xanh bước vào cuộc đời tôi.

blogradio_771_anhmattroiphiasaulung

 

Đó là một ngày mưa tầm tã đầu mùa hạ, cái cơn mưa đến một cách bất chợt mà con người ta không thể nào lường trước được, như thể dai dẳng không biết bao giờ tạnh. Trời đã về khuya. Những ánh đèn vàng hiu hắt, chiếu sáng những hạt mưa rơi xuống ngang dọc trên không trung. Dòng người cũng thưa thớt hẳn đi, họ cố gắng luồn lách và chen chúc nhau để chạy trốn cơn mưa này. Tôi đứng bần thần ở trạm xe buýt. Giờ này thì chuyến xe buýt cuối cùng cũng đã đi qua, tôi lại chẳng mang ô để đi bộ về, còn nếu tôi chạy mưa về thì thể nào cũng sẽ đổ bệnh.

Khi tôi vẫn còn đang đứng như chôn chân ở đấy, Xanh bất ngờ chạy đến chỗ tôi, trên tay cậu là một chiếc dù màu trắng, còn tay kia của cậu là một chiếc ô màu xanh dương khác. Tóc Xanh rối bời vì những cơn gió thoảng ngang qua, còn chiếc áo khoác ngoài thì đã thấm nước đôi chỗ. Tôi không nghĩ là mình biết cậu bạn này. Còn phần Xanh, sau khi chỉnh lại cổ áo đã hơi xộc xệch một chút thì liền đưa mắt nhìn tôi không rời. Tôi nhận ra ánh mắt của tôi đã luôn dán vào Xanh như bị thôi miên vậy, mất một lúc lâu tôi mới biết việc làm của mình đã bị Xanh phát hiện. Trông tôi cứ như một tên tội phạm vừa bị bắt quả tang vậy! Tôi cố né tránh ánh mắt của cậu bạn kia, bởi vì tôi rất không thích việc bị nhìn chằm chằm bởi người khác và càng không thích việc bị một người khác phát hiện ra việc mình đang nhìn chằm chằm vào họ. Ồ phải! Đôi khi trong đầu tôi lại suy nghĩ ra những mẫu câu lằng nhằng phức tạp đó mặc cho bản thân tôi không phải là một người giỏi trong việc phân tích những thứ phức tạp. Tôi tự nhủ trong lòng rằng chắc hẳn cậu ấy sẽ nghĩ mình thật kì lạ khi lại nhìn một người lạ như cậu ấy chăm chú đến thế. Nhưng trái lại với những ý nghĩ trong đầu tôi, Xanh lại vỗ nhẹ vào vai tôi. Cậu có lẽ nghĩ rằng tôi như thể đang đề cao cảnh giác với cậu. Rồi ngay khi tôi quay người lại, tôi thấy cậu ấy đang ngượng ngùng xoa đầu.

“Này cậu! Tớ đến đây chỉ để cho cậu mượn một chiếc ô thôi mà!”

Rồi cậu đưa tôi chiếc ô màu xanh dương còn lại trên tay cậu. Tôi mất một lúc lâu để rời khỏi trạng thái ngây ngô của mình, chỉ biết thốt ra một câu hỏi ngu ngốc.

“Tớ với cậu có quen nhau hay sao?”

Xanh nghe thấy thế liền bật cười, không trả lời mà còn hỏi ngược lại tôi.

“Chúng ta phải quen nhau thì tớ mới được giúp cậu hay sao?”

“Ừ thì... Chỉ là... Tớ thấy hơi ngại mà thôi!” – Tôi ngập ngừng.

“Cậu đừng có lo! Đương nhiên là tớ biết cậu, chỉ là cậu không nhớ đã từng gặp tớ ở đâu mà thôi!”

Tôi nhận lấy chiếc ô từ tay cậu. Bàn tay của Xanh tỏa ra một thứ hơi ấm khiến tôi thích thú. Người tôi bất chợt run bần bật lên. Tôi là một đứa không chịu lạnh giỏi, trong khi trên người tôi chỉ có một chiếc áo thun ngắn tay.

“Dù tớ không nhớ được cậu là ai, nhưng cảm ơn cậu nhiều! Nhà cậu ở gần đây hay sao? Cất công đến đây đưa ô còn làm cho cậu phải ướt mưa như thế nữa...”

“Không sao đâu! Chỉ là tớ sẵn tiện định đi mua một chút đồ, tiện đường ngang qua đây mà thôi!”

Xanh mỉm cười, nụ cười ấy như ánh sáng một buổi sớm mai đến xua tan hết đi những mệt mỏi của một đêm dài trong tôi.

Cậu bạn chào tạm biệt tôi rồi rời đi. Tôi còn chưa kịp biết được cách để trả lại chiếc ô hay đến cả cái tên của cậu tôi còn không kịp được biết. Bởi lúc ấy, tôi như một người mất hồn, chỉ biết vẫy tay chào lại rồi nhìn cậu rời đi mà không kịp hỏi thêm một câu nào.

1m_a

Hình ảnh của Xanh cứ bủa vây trong tâm trí của tôi. Chưa bao giờ tôi lại có một kí ức đậm sâu về một người xa lạ đến như vậy. Chiếc ô màu xanh dương của cậu được tôi treo bên ngoài ban công vào buổi sáng hôm sau cho khô ráo. Tôi dự là đến ca làm thêm tối nay sẽ mang theo để nếu gặp cậu ở trạm xe buýt kia sẽ trả lại. Nhưng tối hôm ấy, rồi cả những hôm sau, tôi không gặp lại Xanh. Vị thần may mắn đã không mỉm cười với tôi, không cho tôi gặp cậu thêm lần nữa. Ít ra thì hãy để tôi hỏi tên của cậu một cách đàng hoàng chứ!

Rồi đến một lần tôi gặp lại Xanh trong quán ăn tôi đang làm. Cậu ngồi thu mình trong một góc nhỏ của quán, gần bên cửa sổ và đưa mắt nhìn ra ngoài phố xá ồn ào. Cậu đeo tai nghe đã được cắm vào trong một chiếc máy nghe nhạc đời cũ. Tôi lúc ấy vẫn chưa biết người ngồi đấy chính là Xanh, vì chiếc mũ của cái áo khoác đã che mất đi một phần gương mặt của cậu.

“Quý khách muốn dùng gì vậy ạ?”

“Ơ... Lại là cậu đấy à?” – Cậu thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. – “Hi vọng hôm nay cậu không làm đổ cốc trà xanh nào lên người tớ nữa...”

Nói xong Xanh khẽ bật cười. Nghe thấy thế, tâm trí tôi lật tìm những kí ức xưa cũ. Hình như có một lần, tôi đã từng làm đổ một cốc trà xanh lên tay của một vị khách. Cái tính hậu đậu của tôi đôi khi lại được dịp trỗi dậy, nhưng tôi không sao bỏ đi được. Lúc ấy tôi xấu hổ kinh khủng. Chỉ biết loay hoay lau tay áo bị ướt mèm kia, tôi chẳng dám nhìn mặt người kia, lí nhí xin lỗi rồi chạy biến đi mất. Cũng may vị khách ấy không phàn nàn điều gì, mà lại còn thì thầm với tôi.

“Tớ không sao đâu! Cậu mau đi làm việc tiếp đi, không khéo lại bị mắng đấy!”

Vị khách hôm ấy vẫn nhớ rõ như in mặt tôi như thế, đã vậy lại còn giúp tôi hôm trời mưa nữa càng làm tôi thêm xấu hổ.

“Hôm ấy thật sự xin lỗi cậu! Thật ra hôm ấy là do tớ bất cẩn quá, lại cuống cuồng tay chân vì quán đông nên...” – Tôi gãi đầu giải thích. – “Nhưng mà yên tâm đi, hôm nay tớ sẽ không như thế nữa đâu!”

Xanh mỉm cười, bảo tôi thật dễ thương và ngây ngô như một con mèo nhỏ. Tôi không mấy thích việc so sánh như thế. Dù gì tôi đã sắp mười tám tuổi rồi, cũng đã gần trưởng thành rồi còn gì, còn bé nhỏ gì nữa đâu chứ! Nhưng bắt gặp lại nụ cười tươi hôm ấy, trong lòng tôi bình yên đến lạ lùng, không dám nói lại lời trách móc gì thêm!

Tôi dọn món cho Xanh, rồi lại phải tất bật ra vào vì quán ngày hôm nay lại đông nghẹt khách. Đến khi cậu chuẩn bị rời khỏi quán, tôi đã xin phép được đi ra ngoài và chạy theo gọi cậu.

“Cậu chạy theo tớ có chuyện gì không?” – Xanh dừng bước nhìn tôi.

“Này... Tớ dự định trả chiếc ô cho cậu, thế nhưng hôm nay tớ không đem theo... Cậu có thể cho tớ cách liên lạc với cậu để tớ trả lại cho cậu được không?” – Tôi thở ra nặng nhọc.

“Ừm được thôi!”

Xanh lấy ra giấy bút từ trong ba lô, ghi vài dòng chữ gì đó vào tờ giấy note màu vàng.

“Thế cậu có thể cho tớ biết tên cậu được hay không?”

“Tên của tớ ấy à? Cậu muốn gọi tớ thế nào cũng được!”

Mặc dù chuyện này nghe thật kì lạ, nhưng tôi vẫn mỉm cười với cậu. Rồi tôi bắt đầu mất thời gian suy ngẫm. Tôi liền nhớ đến chiếc ô mà hôm trước cậu đưa tôi. Trong đầu tôi nảy ra một sáng kiến.

“Thế tớ gọi cậu là Xanh, được không?”

“Xanh? Ừm... Nghe cũng được đó An!”

“Sao cậu biết tên của tớ vậy?” – Tôi ngạc nhiên tròn mắt.

“Trên áo cậu có bảng tên kìa!”

Xanh vừa nói vừa chỉ vào chiếc bảng tên của quán ăn trên cái áo đồng phục của tôi. Đôi lúc tôi quên béng mất điều này, chỉ biết à lên một tiếng cho lấn át đi cái đầu óc hay lơ lửng trên mây của mình.

“Thế ngày mai tớ đến trả được không? Vì ngày mai cũng là ngày nghỉ của tớ!”

“Được thôi!”

yeu-nhieu

Xanh mỉm cười rời đi. Tôi giật mình nhận ra bản thân thật khác hẳn mọi ngày. Cái con người nhút nhát trong tôi chợt biến đi đâu mất. Lúc trước tôi rất ít khi bắt chuyện hay chủ động làm quen với một ai bao giờ, thế mà mấy ngày nay tôi lại tò tò bám đuôi một người lạ mặt lại còn tìm cách làm quen người ta. Thật sự đôi khi tôi cũng chẳng hiểu nỗi được bản thân mình!

Thế rồi, ngày hôm sau tôi lần mò theo địa chỉ trong tờ giấy note mà Xanh đã ghi. Địa chỉ ấy cách chỗ tôi làm hai con phố và băng qua một cây cầu nhỏ, tôi phải mất một lúc lâu mới tìm thấy, bởi tôi đương nhiên cũng không giỏi trong việc xác định phương hướng.

Sau khi mất một lúc lâu thì tôi cũng đã đến nơi. Trước mặt tôi là một cửa hàng đồ trang trí, nằm gọn mình ngay một ngã tư yên tĩnh, mang phong cách có chút hoài cổ và xưa cũ. Nơi này ngập trong ánh đèn vàng, những mảng tường sơn trắng được trang trí với những hoa văn đơn giản nhưng lại rất tinh tế. Những món đồ được sắp xếp đẹp mắt trên những chiếc kệ gỗ nâu. Phía trước cửa là một chiếc chuông gió vang lên những tiếng leng keng êm tai mỗi khi có ai đó bước vào. Trong tiệm thì vẫn vang lên những bản nhạc trữ tình xưa cũ trầm buồn.

Tôi phải đứng đợi một lúc lâu, thế rồi cuối cùng cũng có người từ bên ngoài bước vào. Chính là Xanh, trên tay cậu là mấy cành hoa cúc và hoa hồng vừa được mua về từ một cửa hàng hoa nào đó – tôi đoán là như vậy. Cậu nhìn tôi mỉm cười.

“Cậu đến rồi à?”

“À thì... Tớ đến trả cậu chiếc ô thôi!” – Tôi đưa chiếc ô màu xanh dương ấy cho cậu.

“Ừm... Cảm ơn cậu! Phiền cậu quá!”

“Chẳng sao đâu! Tớ cũng không nghĩ nơi này lại khá gần chỗ tớ làm!”

“Đây là cửa hàng của chị họ tớ... Nhà tớ vừa mới chuyển đến đây không lâu! Hè rảnh rỗi nên tớ đến để giúp chị ấy phụ giúp và trông tiệm giúp chị ấy... Mặc dù...” – Cậu ngừng lại suy nghĩ rồi lại bật cười. – “Cậu thấy đấy, hầu như ở đây mỗi ngày đều rất ít khách, hoặc chỉ có vỏn vẹn vài ba người đến một ngày mà thôi! Đôi khi tớ cũng thấy chán ngấy việc này khủng khiếp! Nên khi đi loanh quanh tìm một nơi để thăm thú, tớ tìm đến quán ăn Nhật nơi cậu làm thêm và gặp được cậu!”

Tôi và Xanh nói với nhau rất nhiều, về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất tựa như hai người bạn thân lâu năm đã lâu ngày không gặp. Cho đến khi trời đã xế chiều, tôi mới rời đi. Trước khi tạm biệt cậu bạn để ra về, Xanh đã đưa cho tôi một chiếc hộp thủy tinh.

“Cậu giữ lấy nó đi!”

“Cho tớ sao? Mà đây là cái gì?”

“Ừm... Về cái này ấy à... Tớ gọi nó là chiếc hộp của hạnh phúc. Cậu cứ cho vào đây những tờ giấy chứa đựng niềm hạnh phúc mỗi ngày của cậu rồi gấp thành một ngôi sao và bỏ vào, đến khi nào đầy hộp thì ước nguyện của cậu sẽ thành sự thật!”

“Cậu nói nghiêm túc đó hả?” – Tôi hỏi lại với sự nghi ngờ.

“Tin hay không là tùy cậu! Chỉ là tớ muốn thấy cậu hạnh phúc mà thôi!”

Tôi nhận lấy chiếc hộp thủy tinh từ Xanh và mỉm cười rời đi. Tôi biết cậu vẫn dõi theo tôi cho đến khi tôi khuất hẳn sau mấy tòa nhà cao tầng. Tôi nhìn chiếc hộp, nó khá lớn và hoa văn trang trí thì đơn giản và bình thường mà thôi. Tôi nghe Xanh nói về nó mà cứ như đang được nghe kể về một câu chuyện thần tiên cổ tích của ngày xửa ngày xưa vậy!

Và thế là mỗi ngày tôi chăm chỉ gấp những ngôi sao nho nhỏ cho vào đấy. Tờ giấy đầu tiên, tôi đã ghi rằng, rất vui vì được biết và làm quen với cậu.

“Nhờ gặp được cậu mà cuộc sống tớ đã hết thôi cô đơn rồi... Nhiều khi tớ nghĩ thật bất công làm sao khi mà tớ lại phải gồng mình chống lại cả thế giới này một mình...”

“Cậu thật sự không một mình... Và cậu cũng không chỉ có mỗi mình tớ, vì thật ra vẫn còn người khác luôn dõi theo sau cậu... Chỉ là, họ không nói ra thôi!” – Xanh bật cười.

“Đó là ai vậy?” – Tôi tò mò.

“Rồi cậu sẽ được biết sớm thôi!”

Xanh nháy mắt ra vẻ đầy bí ẩn. Tôi cứ luôn suy nghĩ về câu nói đó của cậu bạn kì lạ này.

Những ngày sau đó của mùa hạ, tôi và Xanh tuy không gặp thường xuyên nhưng lại thỉnh thoảng nhắn tin văn bản qua lại với nhau bằng điện thoại – điều mà trước đây tôi không thích lắm, vì vừa tốn tiền lại còn mất thời gian. Càng ngày tôi càng nhận thấy giữa tôi và Xanh có nhiều điểm chung nên dần dà cũng thân thiết với nhau! Chiếc hộp cũng vì thế mà đã đầy hơn một chút.

Mùa hạ trôi qua. Tôi được làm bạn với Xanh, cậu mang đến cho tôi những niềm vui và những hạnh phúc bình dị, mặc dù mùa hạ ấy đầy những cơn mưa nặng hạt...

Năm học mới lại bắt đầu. Mọi thứ đối với tôi cũng chẳng có gì thay đổi nhiều như những năm trước đây. Chỉ là tôi phải học nhiều hơn những năm học trước vì đã là cuối cấp rồi. Nhưng ngay từ ngày đầu tiên, lớp chúng tôi đón thêm một học sinh mới bên cạnh những gương mặt quen thuộc của các năm trước.

Tôi nằm dài trên bàn, nghe tụi bạn ở bàn bên bàn tán xôn xao về cậu bạn mới. Tôi cũng chẳng mấy quan tâm. Nhưng những lời miêu tả của họ về cậu học sinh mới khiến tôi chú ý đến. Thật sự rất giống với Xanh.

Thế rồi khi thầy giáo chủ nhiệm bước vào lớp và giới thiệu một bạn học sinh mới vào để làm quen với lớp, tôi mới ngồi bật dậy ngay lập tức. Chính là Xanh, trong bộ đồng phục của trường, tóc cậu cắt cao thêm một chút và chiếc ba lô đeo một bên vai trái.

“Xin chào mọi người... Mình vừa mới chuyển đến đây! Hi vọng mọi người sẽ giúp đỡ cho mình! Mọi người có thể gọi mình là Xanh!”

Mấy người bạn ngồi bên tôi cười khúc khích tỏ vẻ thích thú với cậu bạn mới này. Tôi như ngồi ngơ ngẩn ra một hồi, không hề hay biết rằng Xanh đang tiến đến và ngồi vào chỗ trống bên cạnh tôi. Năm nào cũng vậy, tôi cũng ngồi một mình, một góc lớp và dường như tôi đã quen với việc đó. Mọi người đều hướng mọi sự chú ý vào nơi tôi. Xanh ngồi xuống rồi quay đầu sang, mỉm cười thật tươi.

“Chào cậu, An! Hi vọng là sau này cậu sẽ giúp đỡ tớ nhiều nhé!”

Tôi mất một lúc lâu mới ậm ừ gật đầu với cậu. Tiết học đầu tiên cũng đã bắt đầu. Một bàn tay từ đằng sau vỗ vào vai tôi, rồi thì thầm rất khẽ.

“Ê này! Cậu quen với cậu ta à?”

“Ừ, từ hồi hè cơ!”

“Thế đấy à!” – Nói rồi người đó liền ngồi xuống rồi lấy sách vở ra, tỏ vẻ thờ ơ kì lạ.

1m

Người đó là Nguyên, người bạn cùng lớp của tôi từ năm lớp mười. Cậu ta không những học giỏi toàn diện mà lại còn rất giỏi thể thao. Cậu ta còn được sống trong một gia đình khá đầy đủ. Người theo đuổi cậu ta cũng nhiều, nhưng tôi lại chưa thấy cậu ta động lòng với một ai. Mặc dù thế nhưng tôi không hề thích cậu ta chút nào! Lúc nào cậu ta cũng tìm cách để trêu chọc tôi và gây khó dễ cho tôi biết bao lần, cứ như xem tôi là trò hề của cậu ta. Nhưng kì lạ là năm học nào cũng vậy, tôi ngồi nơi đâu, cậu ta cũng sẽ ngồi phía sau lưng tôi. Tôi nghĩ một phần lí do là vì cậu ta không được lòng mọi người nên chẳng chơi chung với ai nhiều, một phần là vì cậu ta có thể dễ dàng gây sự với tôi mọi lúc mọi nơi mà thôi. Đúng là cái tên đáng ghét mà! Tôi vẫn không biết và cực kì tò mò về điều đó, nhưng lại không muốn hỏi cậu ta lí do chính xác là gì.

Thế mà cả những ngày hôm sau đó Nguyên chẳng thèm để ý đến tôi. Mà thay vào đó dường như Nguyên đang dồn hết chú ý vào Xanh, nhất là mỗi khi thấy hai đứa chúng tôi cùng nhau cười đùa bàn về một điều gì đó.

“Cậu đi xuống căn tin với tớ không?” – Xanh quay sang hỏi tôi.

Tôi gật đầu. Cả hai còn chưa kịp rời đi thì Nguyên đã từ phía sau liền đi trước chặn đứng tôi lại.

“Tớ cũng muốn đi cùng với các cậu!”

“Ơ! Không phải giờ này cậu phải xuống tập bóng rổ ở dưới phòng đa năng của trường như thường lệ hay sao?” – Tôi ngạc nhiên nhìn cậu bạn.

“Ừ thì... Tớ quên mất...” – Nguyên ấp úng. – “Thế thì cậu mua giúp tớ bánh mì với nước như mọi khi nhé! Được chứ?”

“Ừm… Được thôi” – Tôi gật đầu.

Thế là Nguyên chạy đi mất. Tôi nhìn theo Nguyên, hình như cậu ta khác hẳn so với mọi khi. Nhưng tôi cũng không quan trọng lắm điều đó. Tôi cùng với Xanh đi xuống căn tin, ngồi ở một góc nhỏ giữa đám người đông đúc. Cả hai cùng nói với nhau đủ mọi chuyện. Tôi nhận ra việc có Xanh làm bạn và ở bên cạnh với tôi, khiến tôi thấy mọi sự cô đơn giữa nơi nhiều người rộng lớn này đều đã biến đi mất.

“Cậu bạn vừa rồi... Có vẻ rất quan tâm cậu nhỉ?” – Xanh nhìn tôi thắc mắc.

“Ừ thì... Chẳng quan tâm gì mấy đâu! Chỉ là trước đây đôi khi tớ bị cậu ấy đem ra làm trò đùa ấy, tớ còn là chân sai vặt của cậu ta hẳn hoi!” – Tôi ngừng một lúc, như thể thiếu điều gì đó nên nói thêm. – “Nhưng không phải lúc nào cậu ta cũng xấu tính...”

Tôi thở dài một cái. Thú thật tôi cũng không thích việc nói về cậu ta. Xanh bật cười.

“Thì càng quan tâm mới càng làm nhiều chuyện khiến cho cậu phải chú ý đến cậu ta đấy thôi!”

“Điều đó thật là nhảm nhí đấy Xanh à!”

Tôi cười trừ với Xanh. Có lẽ do cậu chỉ mới biết đến Nguyên chỉ vài ngày nên không biết điều đó. Còn năm phút, tôi cùng với Xanh đem đồ lên lớp. Nguyễn đang ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn cuốn sách dày cộm. Có lẽ cậu đã tập luyện xong, nên giờ ngồi đây tranh thủ ôn bài cho tiết học sau. Tôi tặc lưỡi, thầm nghĩ không biết đây có phải là ‘con nhà người ta’ trong truyền thuyết mà mọi người thường hay truyền tai nhau nghe hay không?

“Đây! Của cậu!” – Tôi khẽ đặt đồ lên bàn của Nguyên, không làm ồn hay phiền đến cậu.

“Cảm ơn nhé!”

Nguyên ngước nhìn tôi một cách hiền hòa. Mái tóc cậu vẫn còn chưa khô hẳn. Tôi như ngẩn ngơ ra hồi lâu, chưa bao giờ tôi thấy Nguyên như thế. Thật hiếm hoi! Xanh khẽ đẩy nhẹ vào vai tôi, đưa tôi trở về với thực tại.

“Nè! Vào chỗ đi, sắp vào học rồi đấy!”

“Cậu làm gì thế hả? Cứ từ từ để cậu ấy vào chứ!” – Nguyên quay sang khẽ cáu gắt với Xanh.

Xanh mỉm cười không đáp. Nguyên hằn học một cách khó hiểu. Tôi thấy thế liền xoa dịu mọi chuyện tiến vào chỗ phía trong.

“À… Không sao đâu Nguyên! Cậu ấy chỉ…”

“Cậu làm gì mà khó chịu thế? Tớ chỉ nhắc cậu ấy mà thôi...” – Xanh tròn mắt hỏi lại.

“À thì... Tớ... Tớ chỉ thấy có chút khó chịu! Xin lỗi!”

Nguyên cười trừ rồi như giả vờ quay xuống tìm kiếm gì đó trong hộc bàn, rồi lại cất đồ vào trong, như cố né tránh ánh mắt nghi ngờ từ hai người bàn trên. Tôi nhún vai tỏ vẻ khó hiểu với Xanh. Nhưng dường như Xanh hiểu ra điều gì đó...

Tôi không hiểu được con người Nguyên, dù đã học cùng cậu hơn hai năm rồi. Mọi thứ thay đổi với tốc độ chóng mặt. Mấy trò đùa dai của cậu ta bỗng biến mất. Thay vào đó là cậu lại thường xuyên xen vào những khi tôi và Xanh đang bàn luận chuyện gì đó. Nguyên cứ tỏ vẻ rất ngây thơ không hiểu chuyện gì. Tôi thấy có chút không hiểu nhưng chẳng thấy Xanh phàn nàn gì nên đành thôi.

Như trong một tiết Toán Hình, tôi còn đang nhăn nhó nghe Xanh giảng một bài tập nhỏ ở trong sách giáo khoa. Toán là môn học tôi căm ghét nhất trần đời này.

“Tớ thấy cậu nên giải bài theo cách này... Rồi dùng công thức thế vào như thế này này...”

Xanh dùng cây viết chì ghi vào bài giải của cậu những công thức gì đó, cố giải thích cho tôi hiểu. Nhưng đối với tôi, bài giải của cậu trong mắt tôi không khác gì một mê cung đầy hỗn loạn không lối thoát. Thế là Nguyên từ đâu, kéo vai tôi xuống rồi đưa tôi một tờ giấy đã được trình bày sạch sẽ và hướng dẫn chi tiết.

“An! Nhìn xuống đây này! Tớ chỉ cậu làm bài này!”

em_3x

Nguyên nháy mắt với tôi, rồi lại liếc nhìn sang Xanh. Trông cậu ta như cố đang tranh đua với Xanh trong cuộc thi làm thế nào để tôi hiểu bài vậy! Còn tôi, đứa đứng giữa cuộc chiến được xem như một vật thí nghiệm cho cuộc thi này vậy! Nhưng phải công nhận rằng quả thật là chỉ có mỗi Nguyên làm bài là giúp tôi hiểu rõ nhất có thể.

Rồi những lần học môn thể dục, một môn học đáng ghét thứ hai đối với tôi. Khi vừa làm rơi chiếc sào trong môn nhảy cao, Nguyên đã nhanh nhảu nhặt lên giúp tôi, ngay khi thấy Xanh đang tiến lại gần chiếc đệm. Không những thế lại còn mỉm cười và động viên tôi mỗi khi tôi làm rơi chiếc sào, không còn chọc tức tôi như mọi khi nữa.

Hay những lần phải lấy sách từ thư viện để học nghề, Nguyên lúc nào cũng đi theo cùng với tôi và Xanh. Lúc nào cũng vậy, cậu ta cũng sẽ tranh giành với Xanh xem ai sẽ phụ với tôi mang sách lên lớp – mặc dù chỉ có một ít sách thôi! Và đương nhiên lần nào Nguyên cũng giành được phần thắng.

Tôi lặng nhìn mọi thứ trôi qua trước mắt. Không phải vì thời gian nhanh hay chậm, mà vì Nguyên thay đổi rất nhiều. Tôi tức mình bèn hỏi nhỏ cậu.

“Sao cậu lúc này khác xưa quá?”

“Khác như thế nào?” – Nguyên hỏi ngược lại tôi.

“Ừ thì... Cậu tốt hơn lúc trước... Không còn trêu chọc tớ trước người khác nữa...”

“Thế cậu không thích như thế à?”

“Không! Thích thì thích... Chỉ là tớ thấy có vẻ lạ lùng...”

“Cậu nghe này!” – Nguyên thì thầm với tôi, dù khi đấy trong lớp vẫn còn ồn ào đủ thứ âm thanh hỗn độn nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng cậu. – “Tớ nghĩ cậu nên tập làm quen với điều ấy! Tất cả đều là vì cậu cả thôi...”

Tôi vẫn mang hoài một dấu chấm hỏi lớn về câu trả lời đó. Nó không phải câu trả lời hoàn hảo mà tôi mong chờ từ Nguyên. Tôi mang điều đó kể cho Xanh nghe. Cậu ấy nghe thấy thế liền mỉm cười.

“Thế thì rõ như ban ngày rồi...”

“Chuyện gì cơ chứ!”

“Chuyện đó tớ nghĩ cậu rồi cũng sẽ rõ mà thôi! Cứ để thời gian trả lời cho cậu biết!”

Tôi im lặng, nhận ra ngay cả người ngoài còn hiểu chuyện của tôi mà mình lại ngây ngô đến ngốc nghếch thế thì thật là lạ thật! Nhưng thật sự thì đầu óc tôi lại suy nghĩ khá đơn giản...

Rồi tôi kể cho Xanh nghe chiếc hộp thủy tinh cậu đưa cho tôi đã được hơn một nửa. Đêm qua tôi đã viết thêm một tờ giấy mới, rồi xếp thành hình ngôi sao. Trong tờ giấy ấy ghi rằng, tôi vui vì Nguyên đã trở thành một con người khác. Mọi thứ có vẻ sẽ khó thích nghi ngay nhưng tôi hài lòng với nó. Cuộc sống của tôi đã thay đổi đi rất nhiều!

(Còn nữa)

Tác giả: Vũ Nguyễn

Giọng đọc: Bạch Dương

Thực hiện: Hằng Nga

Thiết kế: Hương Giang

Xem thêm:

Vũ Nguyễn

If you don't have the best, make the best of what you have!

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top