Blog Radio 772: Ánh mặt trời phía sau lưng (Phần 2)
2022-09-03 00:05
Tác giả: Vũ Nguyễn Giọng đọc: Bạch Dương
blogradio.vn - Xanh đã đúng. Tôi không biết phía trước còn những khó khăn thử thách gì đang đợi chờ nữa. Nhưng chắc chắn tôi sẽ không còn cô đơn nữa, khi ngay bây giờ đã luôn có một đôi bàn tay ấm áp nắm rất chặt lấy đôi bàn tay của tôi. Như muốn mãi mãi sẽ không bao giờ buông ra vậy...
***
Tiếng hò hét cổ vũ đầy rôm rả khắp cả phòng. Tôi khẽ lách người qua những hàng người đông đúc để đi vào trong. Tôi thấy Xanh và Nguyên đang chuẩn bị giao đấu một trận bóng rổ với nhau. Cả hai người nhìn nhau đầy căng thẳng. Thật sự tôi cũng chẳng hiểu tại sao hai người lại thi đấu với nhau. Nguyên và Xanh đều nhận ra tôi đã đến đây và xem họ. Xanh khẽ cười.
“Cậu ấy đến rồi đấy! Giờ là lúc chúng ta sẽ thi đấu phân thắng bại chứ?”
“Đương nhiên rồi! Và tôi sẽ không để thua cậu đâu!”
Hai người lao vào trận đấu. Mọi kĩ thuật của cả hai đều rất cừ, không một ai kém cạnh ai. Trái bóng được chuyền qua lại đến hoa mắt. Bên ngoài cửa ra vào phòng đa năng, mọi người đều cổ vũ rất nhiệt tình cho cả hai, số ít còn đang cá cược xem ai sẽ thắng trận này.
Đến những phút cuối cùng, Nguyên đã giành được trái bóng. Thế nhưng cú nhảy của cậu bỗng nhiên mất đà. Và rồi cậu rơi xuống, vang lên những âm thanh chói tai và đau đớn. Mọi người nhanh chóng đưa cậu đến phòng y tế. Còn tôi chỉ biết đi lẽo đẽo theo phía sau. Gương mặt cậu nhăn nhó đến khó coi. Lòng tôi chợt như có lửa đốt nóng bừng hết cả lên. Chỉ hi vọng rằng mọi chuyện sẽ không sao!
Thật may là chẳng có chấn thương gì quá nghiêm trọng. Chân Nguyên chỉ bị bong gân nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Mọi người rời khỏi phòng khi có tiếng chuông vào lớp, tôi và Xanh là những người ở lại cuối cùng.
“Cậu không lên học à?” – Xanh nhìn tôi chằm chằm hỏi.
“Thôi mặc! Bùng hai tiết cuối luôn!”
Tôi nói với vẻ đắc ý, như thể đang tự hào với những điều mình đang làm. Mặc dù trước đây tôi không phải tuýp người nghỉ học bất cần như thế, nhưng tôi cũng chán nản với việc phải ngồi nhồi nhét kiến thức cuối kì vào đầu. Ngẫm lại, thời gian trôi nhanh đến vội vã.
“Tại sao hai người bỗng dưng lại thi đấu với nhau vậy Xanh?”
“Cậu ấy thách đấu với tớ... Thật ra tớ cũng chẳng hiểu tại sao...” – Nguyên cười trừ nhìn tôi.
Tôi rất ít khi thấy Nguyên thách đấu một ai với một tinh thần háo thắng đến như thế.
“Cậu thấy Nguyên là người như thế nào?” – Xanh bất chợt hỏi tôi.
Tôi khựng lại. Thật sự tôi chưa bao giờ nghĩ cậu bạn sẽ hỏi tôi một câu hỏi như thế. Thế rồi, tôi mất vài giây suy nghĩ để đưa ra câu trả lời cho Xanh.
“Làm bạn với cậu ấy đến nay chắc cũng tròn ba năm rồi, dù đôi khi tớ thấy cậu ta thật xấu tính lại có khi cứ gây chuyện với tớ. Nhưng mà không phải lúc nào cũng vậy...”
“Cậu ấy có phải giống như một vai phản diện trong bộ phim của cuộc đời cậu không?”
“Không hẳn! Khi xem một bộ phim nào chúng ta thường hay chú tâm vào sự xấu xa của nhân vật phản diện mà đôi khi phớt lờ những điểm tốt ẩn giấu của họ. Có thể vì một nguyên nhân gì đó khiến họ thay đổi mà thôi!” – Tôi nói rồi nhìn Nguyên. – “Cũng giống như cậu ấy. Tớ nghĩ dù cho thế nào thì cậu ấy thật sự là một người tốt!”
“Đôi khi thích một nhân vật phản diện cũng tốt!” – Xanh kết luận.
Tôi gật đầu. Gió dường như đang thổi rì rào bên ngoài. Cành lá cứ đan xen vào nhau, tạo nên những vệt nắng đầy hình thù kỳ lạ rơi xuống căn phòng.
Sau lần ấy, tôi vẫn không biết tại sao Nguyên lại thách đấu Xanh. Nhưng kể từ lần đấy, cả ba chúng tôi dần thân thiết với nhau hơn. Tôi vui vì điều đó. Thế rồi chẳng mấy chốc, chiếc hộp thủy tinh của tôi đã đầy ắp những ngôi sao. Khoảng trống bên trong cũng dần thu hẹp đi...
Kì thi cuối kỳ kết thúc. Chúng tôi lao vào việc ôn luyện cho kì thi tốt nghiệp sắp tới. Mọi thứ đối với tôi càng quay cuồng thêm khi phải cân bằng giữa đi học và đi làm thêm. Mỗi khi mệt mỏi, tôi lại đi đến cửa hàng của Xanh, khoe với cậu bạn về chiếc hộp hạnh phúc mà cậu tặng hay đơn giản ngắm nhìn phố phường một cách lặng thinh. Lúc đó tôi lại thấy thiếu thiếu một điều gì đó. Phải, chính là Nguyên. Nếu có Nguyên ngay đây, chắc hẳn là cậu ta lại an ủi tôi bằng đủ thứ trò đùa mà cậu ta có thể nghĩ ra được. Lúc trước tôi thấy chúng chẳng có gì vui, nhưng giờ thì tôi chẳng còn ghét mà thấy thích nữa. Gương mặt và điệu bộ lúc chọc cười người khác của Nguyên luôn thứ tôi nghĩ đến mỗi khi thấy mệt mỏi, rồi tôi sẽ tự mỉm cười một mình như một tên ngốc.
Có những buổi tối đi làm thêm về đầy mệt mỏi nhưng tôi vẫn phải làm cho xong bài văn và hai ba tờ đề cương còn dang dở trên lớp. Điều ấy đối với tôi như một cực hình.
Tôi được Nguyên đưa đi học, một thay đổi cực kì lớn. Tôi ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn câu hỏi lí do về đề nghị bất ngờ này. Nguyên lảng tránh ánh mắt của tôi, bảo rằng chỉ muốn giúp tôi không đến trường muộn giờ nữa mà thôi! Thế là mỗi ngày vào lúc sáu giờ ba mươi phút sáng và hai giờ trưa, Nguyên luôn đứng đợi tôi bên kia đường đối diện nơi tôi đang ở. Dù trời nắng hay mưa cũng không ngần ngại chờ đợi tôi. Lúc nào cậu ta cũng tươi cười đón tôi mà không một chút nhăn mặt khó chịu. Có những ngày tôi chỉ muốn nằm trong nhà không thèm đi học, cậu ta lại lên đến tận nhà, đập cửa inh ỏi gọi tên tôi.
“Không học là không thể thành công, không thể nào đi xây dựng nước nhà và trở thành con ngoan trò giỏi đâu!”
Thế là tôi chậc lưỡi, nhấc mình khỏi giường mà đi học. Cậu ta vừa thấy tôi lại cười tít mắt.
Tôi được ngắm nhìn phố phường một cách gần gũi hơn, không còn chỉ là qua những ô cửa kính của xe buýt nữa. Và quan trọng là tôi không còn phải đợi chờ chuyến xe của mình mỗi ngày trong mòn mỏi nữa.
Đến một buổi chiều nắng sắp tắt. Tôi mệt rã rời chỉ muốn nhanh chóng về đến nhà rồi đánh một giấc thật ngon, thì Nguyên bỗng dưng cất tiếng hỏi tôi.
“Này An! Tớ hỏi cậu cái này!”
“Chuyện gì vậy?”
“Chỉ là tớ muốn biết... Ừm... Hỏi thì có vẻ kỳ lạ quá!”
“Có chuyện gì cơ chứ? Chúng ta đã là bạn bè với nhau thì có gì mà ngại ngùng nữa chứ...” – Tôi cười.
“Thế... Trái tim của cậu đã rung động vì một ai chưa?”
Tôi thôi cười. Tôi nghĩ do gió lớn mà mình nghe nhầm. Tôi để trống cả một khoảng thời gian, như thể mình chưa nghe câu hỏi ấy. Thật lòng tôi không biết nên trả lời câu hỏi ấy như thế nào. Nguyên vì thế mà cũng lảng vảng sang một chủ đề khác. Lúc vừa về đến nhà, tôi thấy mắt cậu buồn lắm. Ngay lúc cậu rời đi, trái tim tôi như thể lệch đi một nhịp. Cảm giác như tôi vừa làm tổn thương cậu bạn vậy!
Một tối cuối tuần sau đó, Xanh rủ cả tôi và Nguyên đến rạp xem phim. Một bộ phim nào đó nghe nói rất hay. Tôi thấy không hợp sở thích của mình nên định từ chối thì Xanh đã rất cố gắng thuyết phục tôi và cậu đã thành công.
Và quả thật, bộ phim ấy thật sự rất hay. Dù lúc đầu tôi không thèm để tâm đến lắm nhưng mà khi đến đoạn cao trào, mọi thứ diễn ra nhanh chóng và dồn dập, tôi như bị cuốn vào trong cả bộ phim đó. Mọi người trong rạp, kể cả tôi đôi khi lại phải trầm trồ thán phục. Nhưng vượt lên trên tất cả, đó là việc nhân vật phản diện của bộ phim đã hi sinh cả mạng sống của mình để cứu nhân vật chính. Cuối cùng thì cũng như người ta thường nói, nhân vật phản diện phải biến mất. Nhưng tôi lại thấy có chút gì đó hối tiếc điều đó.
Ấy thế mà tôi đã ngủ quên đi mất. Tôi còn chẳng kịp xem hết cái kết của bộ phim, tôi chẳng biết vì sao cơn buồn ngủ lại ập đến ngay lúc đó. Có lẽ vì mấy ngày nay tôi không được ngủ đủ giấc, lại còn đi xem phim này nọ thay vì dành thời gian để ngủ lấy lại sức.
Nguyên nhận ra tôi đã ngủ gục và ngả đầu về phía vai cậu. Nguyên cứ thế mà không dám động đậy vì không muốn đánh thức tôi. Cho đến khi bộ phim kết thúc, cậu khe khẽ gọi tôi dậy. Tôi choàng tỉnh giấc, thấy tất cả đều đã rời khỏi rạp, chỉ còn ba đứa tôi. Thế là cả ba lật đật ra về, dù gì cũng đã khuya rồi. Chưa kể ngày mai lại còn phải đi ôn nên tôi phải tranh thủ về nhà ôn bài.
“Thế cái kết của bộ phim là gì?” – Tôi nhìn hai người.
“Cuối cùng thì đương nhiên là kết cục hạnh phúc rồi, nhân vật chính gặp được hạnh phúc đời mình!” – Xanh tươi cười nói.
“Và nhân vật phản diện đã biến mất mãi mãi...” – Nguyên nói hờ hững.
Tôi khó hiểu nhìn cả hai. Nhưng rồi Nguyên lại quay sang mỉm cười, bảo rằng đó là lẽ tự nhiên. Chỉ là cậu thay có chút gì đó đồng cảm với nhân vật đó thôi!
Tôi chào tạm biệt cả hai, trước cửa nhà. Dù gì cả hai cũng cùng đường về nên đã đưa tôi về. Tôi nhìn qua khung cửa sổ của căn phòng, dõi theo để thấy bóng dáng hai người đi trên con đường phía trước mặt cho đến khuất hẳn.
“Này Nguyên!” – Xanh bất chợt gọi lớn.
“Có chuyện gì sao?” - Nguyên đi phía trước đáp lại.
“Có phải trong lòng cậu, thật sự rất thích An đúng không?”
Nguyên bước chậm dần. Xanh cuối cùng cũng đuổi theo kịp. Cả hai đã đi được một đoạn khá xa. Nguyên ngước mắt lên trời cao trong vắt không một áng mây nào.
“Dường như đó chính là những thứ cảm xúc chính xác nhất mà tớ dành cho cậu ấy! Những thứ cảm xúc ấy chầm chậm từng lúc ăn sâu vào tim tớ, ngày này qua tháng nọ! Đơn phương đau khổ thật... Nhất là khi mình thích người khác nhưng không thể nói ra được...”
“Sao cậu lại phải che giấu đi? Không phải chúng ta nên nói ra cho nhẹ lòng hay sao?”
“Tớ biết chứ! Nhưng mà... Mỗi lần tớ có dự định ấy, tớ lại sợ... Tớ sợ cậu ấy từ chối, sẽ xa lánh tớ, sẽ ghét tớ, sợ đủ thứ... Và nhất là từ khi cậu xuất hiện, tớ lại càng sợ mất đi An hơn, khi nhìn thấy An thân với cậu ngày một nhiều hơn...” – Nguyên dừng lại một chút. – “Thế nên tớ mới hành động trẻ con như thế! Chỉ là muốn cho cậu ấy chú ý đến tớ nhiều hơn mà thôi!”
“Tớ thấy cậu ấy là một người rất lạc quan và mạnh mẽ, nhưng lại có chút gì đó rất cô đơn... Thế mà dù cho có phải ở trong hoàn cảnh nào thì lúc nào cậu ấy cũng luôn giữ nụ cười...” – Xanh tiếp lời.
“Đấy cũng chính là điều mà tớ ấn tượng nhất ở An! Thế nên tớ lúc nào cũng muốn cậu ấy vui vẻ! Nhưng lại không biết làm thế nào, chỉ biết vào vai một kẻ phản diện, nhưng không ngờ việc ấy lại phản tác dụng đến như thế! Làm cho An còn tưởng tớ ghét cậu ấy. Tớ thật ngốc mà!”
“Vậy thì từ bây giờ, cậu không cần phải làm một vai phản diện nữa... Chỉ cần cậu nói ra thôi!”
Xanh đứng trước mặt Nguyên tuyên bố hùng hồn như thế kèm theo một nụ cười khích lệ. Rồi cậu vẫy tay chào Nguyên và đi về hướng cửa tiệm đồ trang trí phía trước.
Và thế rồi, Xanh biến mất. Không một lời báo trước.
Mùa hạ ngắn ngủi ấy cũng như sắp tàn lụi, thời gian quan trọng của chúng tôi cũng đã gần đến. Những cây phượng đỏ rực mùa hoa nở, như ngập trong những ánh lửa cháy. Mọi thứ giờ đây căng thẳng như dây đàn. Tôi tập trung cho việc học nhiều hơn, công việc làm thêm chỉ còn có thể làm được hai buổi một tuần.
Rồi đến một hôm, tôi không có tiết học vào buổi sáng nên tự học tại nhà. Chiều tối lại tranh thủ đi làm thêm. Khi vừa về đến nhà, tôi thấy trong hòm thư trước cửa là một bông hoa hướng dương và một lá thư rất dài đi kèm. Đó là những nét chữ của Xanh.
“Gửi An!
Thật lòng tớ rất muốn trực tiếp gặp mặt cậu để nói lời từ biệt nhưng mà tớ không thể. Vì cậu biết không, nhiệm vụ của tớ đã kết thúc rồi!
Có thể cậu sẽ thắc mắc về nhiệm vụ của tớ, thì cậu chỉ cần biết tớ là người phải mang đến cho cậu hạnh phúc... Nghe thật kì lạ phải không? Nhưng giờ tớ phải rời đi, bởi vì đã có người sẽ mang đến cho cậu hạnh phúc mà không cần phải là tớ nữa...
Đó chính là người đã luôn theo bước chân cậu từ phía sau những năm đầu cấp ba. Cậu ta đã luôn phải giả vờ lạnh lùng và đôi khi lại còn phớt lờ cậu, lại còn bày trò giả làm nhân vật xấu xa trong mắt cậu chỉ vì để được tiếp cận gần thêm với cậu hơn mà thôi!
Đó là người đã luôn đi theo sau để bảo vệ cho cậu những hôm cậu phải đi làm thêm về muộn trên con đường vắng vẻ. Cậu ta đã luôn dành hàng giờ đồng hồ liền để ngồi trong quán ăn mà cậu làm thêm chỉ để ngắm nhìn cậu mà thôi! Cậu ta cũng là người đã luôn để một túi giấy chứa đồ ăn và nước uống trước cửa phòng cậu những khi cậu đi học về mệt mỏi, vì sợ cậu sẽ không đủ sức để đi làm thêm buổi chiều!
Cậu ta còn là người đã luôn đứng ra bảo vệ cậu âm thầm khi bị những người khác bắt nạt. Là người đã luôn giúp cậu giải nhũng bài toán khó nhằn, giúp cậu hoàn thành tốt những bài tập thủ công hay còn giúp cậu lấy lại tinh thần mỗi khi làm không tốt bài kiểm tra nào đó...
Có thể nếu tớ nói ra hết chắc có lẽ sẽ hết cả tờ giấy này, phải đọc đến sáng mất! Nhưng có lẽ tớ nghĩ cậu đã biết được người đó là ai! Cậu ấy có thể không phải là người ngọt ngào tình cảm, nhưng tớ tin chắc rằng cậu ấy sẽ khiến cậu hạnh phúc và sẽ luôn bên cạnh cậu...
Gặp được cậu thật sự rất vui. Cậu có lẽ là người bạn tuyệt vời nhất, là người mạnh mẽ nhất trên thế giới này mà tớ từng gặp! Vì thế cho nên hãy luôn mỉm cười nhé An, vì cậu không bao giờ cô độc trên thế gian có bảy tỉ người này!
Hẹn gặp lại cậu, một lúc nào đó sớm thôi...”
Tôi cố gắng đọc hết cả bức thư. Thời gian có lẽ đã quá trễ, nhưng tôi vẫn lao như bay ra khỏi nhà. Trên tay cầm theo chiếc hộp hạnh phúc của Xanh.
Tôi đi đến góc đường quen thuộc, nơi có một cửa tiệm đồ trang trí bé bé xinh xinh mà tôi đã từng ghé qua. Nhưng giờ đây, nó biến mất không một vết tích và chỉ còn lại một bãi đất hoang. Tôi cố dụi mắt, chỉ hi vọng rằng mình đang mơ. Rõ ràng nó vẫn ở đây, ngày hôm qua tôi còn đi ngang qua thì làm sao nó có thể bốc hơi đi đâu được chứ!
Tôi cứ ngỡ như mọi thứ vừa mới hôm qua đây thôi lại như một giấc mơ dài đằng đẵng mà tôi chỉ vừa tỉnh giấc. Tôi ngồi bệt xuống lề đường, tay ôm chặt chiếc hộp, lúc này đã đầy những ngôi sao chứa đựng những hạnh phúc của tôi, kể từ khi gặp Xanh.
“Tại sao vậy? Cậu có cần phải đi gấp gáp như thế hay không? Tớ còn chưa... Chưa được chào tạm biệt cậu một cách đàng hoàng mà... Tại sao vậy?”
Tôi không biết nên làm gì, ngoài việc ngồi bất lực một mình nơi vắng người người qua lại. Rồi bật khóc ngon lành. Trông tôi chẳng còn ra dáng cậu trai trưởng thành mà mấy đứa bạn ở trường nể phục nữa, mà như một đứa con nít lên ba vừa để mất đi một người bạn thân rất quan trọng với mình vậy!
Rồi bất chợt, một cơn mưa trút xuống. Ngang qua nơi đây một cách bất chợt. Tôi chẳng đi tìm nơi trú, cũng không buồn đi tìm nơi trú. Tôi cảm thấy như một phần thế giới trong tôi đang sụp đổ thảm hại. Xanh cũng hệt như những cơn mưa mùa hạ, kéo đến và rời đi đầy bất ngờ, chẳng một lời nói từ biệt. Tôi gục đầu, mắt chỉ còn có thể nhìn thấy một màu đen, cảm nhận cái lạnh của những hạt mưa đang dần thấm vào lớp áo.
Nhưng bất chợt, chẳng còn giọt mưa nào rơi xuống nơi tôi nữa. Một bóng đen liền tiến đến bên cạnh tôi. Lúc đầu tôi cứ ngỡ đó là Xanh cùng với chiếc ô của cậu mang đến nơi trạm xe buýt quen thuộc lúc trước. Nhưng khi ngước mắt nhìn lên, tôi lại thấy Nguyên và trên tay là một chiếc ô màu xanh da trời cùng với một bộ mình ướt sũng vì mãi lo che mưa cho tôi.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Thì đi theo cậu, bảo vệ cho cậu đây!”
“Bảo vệ gì chứ! Cậu ướt hết cả rồi kìa!” – Tôi nói rồi đứng dậy giành lấy ô để che cho cả Nguyên.
“Vì chỉ cần cậu không bị ướt là được! Tớ thì như thế nào cũng được!”
Tôi thấy cậu ta cười ngây ngô như kẻ ngốc. Mắt tôi lại cay xè thêm.
“Sao cậu lại giống như Xanh đến thế? Sao lại im lặng, không nói với tớ gì cả... Cả hai người cứ xem tớ như một tên ngốc vậy hả?”
“Tớ xin lỗi... Lẽ ra tớ nên nói ra hết mọi thứ và không nên hèn nhát như vậy!” – Nguyên bất ngờ ôm lấy tôi vào lòng, trong khi tôi vẫn còn đầm đìa nước mắt. – “Nhưng giờ tớ có thể đủ dũng cảm để đối mặt với cậu rồi! Tớ bây giờ không muốn làm vai phản diện bộ phim này nữa, hãy cho tớ được cơ hội làm vai chính cùng với cậu, được chứ?”
“Cậu đang nói linh tinh gì thế?”
“Cậu thật là... Đừng khóc như thế chứ! Khóc sẽ xấu lắm!” – Nguyên lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má tôi. – “Tớ đã hứa với Xanh, là sẽ luôn làm cho cậu mỉm cười, sẽ không để cậu buồn bã nữa...”
“Cậu và Xanh thật là ngốc mà...”
Tôi hét lớn. Nguyên bật cười, vỗ vai tôi đầy an ủi. Cả hai cứ thế mà đứng trong mưa, bên dưới chiếc ô mất một hồi lâu. Cuối cùng thì cơn mưa ngừng lại. Cái ôm của Nguyên đã làm nỗi buồn trong tôi cũng vơi đi đôi chút. Tôi lấy từ trong ba lô, một tờ giấy và cây viết, xếp thành ngôi sao cuối cùng cho vào chiếc hộp, trong đó tôi ghi rằng: “Tôi đã rất hạnh phúc vì thế giới đen tối này của tôi đã được thắp sáng bởi Xanh và Nguyên”. Rồi tôi nhắm mắt cầu nguyện điều ước của mình trong đầu. Khi ngôi sao ấy được bỏ vào và nắp chiếc hộp được đóng lại, thì bỗng chốc chiếc hộp hóa thành những ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc và rồi biến mất trong hư không.
“Cậu biết không? Xanh đã từng nói, khi chiếc hộp ấy đầy thì điều ước của tớ sẽ thành hiện thực!”
“Thế điều ước của cậu là gì?” – Nguyên nghiêng đầu hỏi.
“Tớ muốn gặp lại cậu ấy! Và tớ muốn nói rằng bây giờ, tớ không còn phải còn phải cô đơn nữa mà đã có người bên cạnh tớ rồi! Một kẻ rất ngốc...”
Nói xong tôi bật cười sảng khoái. Nguyên chỉ biết lắc đầu, mỉm cười nhìn tôi. Rồi cậu đưa tay xoa mái đầu tôi thật dịu dàng.
“Này Nguyên! Nếu như cậu thích tớ, thế sau này cậu có sợ phải chống lại cả thế giới khắc nghiệt này không? Chỉ bởi vì tình cảm của chúng ta thật khác biệt với những người ngoài kia…” – Tôi ngước nhìn, thắc mắc hỏi Nguyên.
“Đương nhiên không! Vì tớ đã là nhân vật phản diện rồi, nên tớ sẽ chống lại cả thế giới này để bảo vệ cho cậu, cho tình cảm của chúng ta!”
“Cậu nói gì mà lộn xộn tớ chẳng hiểu được gì cả!”
Tôi cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng như cà chua. Tôi như muốn oà lên khóc một trận cho đã đến nơi rồi. Đôi mắt cậu sáng rực rỡ với những niềm vui nhỏ bé. Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của bản thân trong đôi mắt cậu bạn.
“Bây giờ chuyện đó không còn quan trọng, giờ quan trọng là ta nên về nhà nghỉ sớm thôi, mai còn đi ôn thi! Cậu mà ngủ dậy trễ thì hai chúng ta sẽ muộn giờ đấy nhé! Phải thi tốt thì mới thành công nhớ chứ?”
“Tớ biết rồi! Tớ nhớ rồi... Đúng là Nguyên của ngày nào giờ ra dáng ông cụ non phết...”
Tôi gật đầu ngoan ngoãn rồi liền lườm mắt nhìn cậu bạn. Tôi đi song song cùng với Nguyên, hai hình ảnh phản chiếu của tôi và cậu như đang lồng vào nhau bên dưới lòng đường. Trái tim tôi lúc này đây an yên đến lạ thường.
Mùa hạ lại dần trôi qua. Trên bầu trời sau cơn mưa to và mây đã tan đi mất xuất hiện vài ngôi sao lấp lánh. Những cơn mưa nặng hạt vẫn cứ thế tiếp diễn, ấy thế mà tôi không còn cảm thấy lạnh lẽo và đơn độc như lúc trước nữa. Tôi đã có được một người bạn rất tốt tên Xanh đầy bí ẩn, một tình bạn đẹp nhất trần gian này và giữa hai chúng tôi đã có một lời hứa sẽ gặp lại nhau một ngày mưa nào đó không xa. Ngoài ra tôi còn có một ánh mặt trời luôn luôn ở phía sau lưng mình, đã luôn dõi theo bảo vệ tôi một cách âm thầm khi tôi phải một mình đứng trước cuộc sống với đầy mây đen bao phủ này. Đã thế lại còn tuyên bố không làm nhân vật phản diện nữa mà muốn chiếm một vai chính hẳn hoi để đóng cùng với tôi.
Xanh đã đúng. Tôi không biết phía trước còn những khó khăn thử thách gì đang đợi chờ nữa. Nhưng chắc chắn tôi sẽ không còn cô đơn nữa, khi ngay bây giờ đã luôn có một đôi bàn tay ấm áp nắm rất chặt lấy đôi bàn tay của tôi. Như muốn mãi mãi sẽ không bao giờ buông ra vậy...
(Hết)
Tác giả: Vũ Nguyễn
Giọng đọc: Bạch Dương
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.