Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 702: Thật may vì cuối cùng chúng ta vẫn ở lại bên nhau

2021-04-24 00:05

Tác giả: Trang Kể Giọng đọc: Thắng Leo, Bạch Dương

Bạn thân mến! Những lời yêu thương, hứa hẹn, thật khó để có thể đảm bảo điều gì giữa cuộc đời luôn đổi thay không ngừng. Đôi khi trái tim vẫn còn hướng về nhau nhưng đôi bàn chân đã đi về hai hướng quá xa nhau rồi. Cuối cùng, cũng đành để mặc duyên phận trôi xuôi theo dòng chảy cuộc đời. Còn duyên thì gặp lại, hết duyên thì đi. Điều chúng ta có thể làm là cố gắng hết sức mình, phần còn lại hãy để trời xanh định đoạt.

Trong Blog Radio của tuần này, mời bạn lắng nghe truyện ngắn:

Thật may vì cuối cùng chúng ta vẫn ở lại bên nhau (Trang Kể)

12 giờ đêm, điện thoại tôi có tin nhắn: “Em ở Việt Nam rồi phải không? Anh sắp làm đám cưới. Anh muốn gặp em một lần”.

Tin nhắn từ số không lưu trong danh bạ. Nhưng cần gì phải lưu, dãy số quen thuộc kia tôi đâu cần mất công ghi nhớ. Đó là Phong.

Phong sắp cưới rồi ư? Chàng trai năm 17 tuổi của tôi sắp bước vào lễ đường cùng người con gái khác. Nhanh thật, đã 15 năm trôi qua. Thuở đó, chúng tôi yêu nhau ngay khi vừa tốt nghiệp cấp ba. Không ai ngỏ lời cả, chỉ đơn giản là chúng tôi hợp thức hóa nấc thang bước từ tình bạn lên tình yêu bằng một nụ hôn, phía sau bức tường rêu phong ở cổng phụ, nơi có tán cây phượng già rủ xuống mái đầu bao thế hệ học sinh.

Lên Đại học, bốn năm Đại học qua đi trong ngọt ngào, âu yếm, cả tôi và Phong đều tưởng chừng như cuộc tình ấy sẽ nở trái ngọt là một đám cưới như thể "đúng những gì nó nên thế". Nhưng, cuộc đời không bao giờ cho chúng ta đi một con đường thẳng tắp như vậy.

blogradio702_thatmayvichungtavanolaibennhau

Năm 22 tuổi, tôi lựa chọn đi học tiếp, tôi muốn đi du học để học hỏi ngoài nước rồi mới về Việt Nam. Còn Phong, anh ở Việt Nam tiếp tục sự nghiệp ở công ty của ba. Những tưởng thử thách của chúng tôi chỉ là yêu xa thôi nhưng chưa đầy một năm sau, gia đình Phong đã rơi vào biến cố.

Ba mẹ anh cùng bị tai nạn trong một chuyến công tác, ba anh mất, mẹ gần như liệt nửa thân người, công ty rơi vào nợ nần, xuống dốc dần rồi phá sản, mọi thứ của anh phải xây dựng lại từ đầu. Tôi của lúc đó chỉ kịp về động viên anh ít ngày, ở bên anh trong chốc lát, sau đó vẫn phải tiếp tục việc học.

Quãng thời gian tăm tối ấy đối với chúng tôi như thể địa ngục. Từ một người có tất cả, giờ Phong không còn gì cả, anh phải bắt đầu mọi thứ từ đầu. Dĩ nhiên tôi không hề bỏ cuộc, là người con gái sẵn sàng đi bên anh, tôi chẳng nề hà điều gì. Nhưng như sự sắp đặt của số phận, thời khắc anh một nơi, tôi một nơi, kẻ phải gồng lên vượt qua đau thương mất mát, kẻ bươn chải vừa học vừa làm nơi đất khách để kiếm thêm chút ít tiền, cố dành dụm gửi về cho anh, thì một người con gái khác đã xuất hiện.

Họ như làn gió ấm, mang sự ủi an tới cho anh. Phong nói ra lời chia tay vào một đêm mưa lớn ở New York. Tôi bàng hoàng, nhưng không mấy ngạc nhiên. Tôi không trách anh, tôi biết anh của khi đó chẳng khác nào cái cây đang yếu ớt, gặp dòng nước ấm vỗ về, ai mà không rung động. Bầu trời New York hôm đó cao vời vợi, những hạt mưa rơi không ngớt, hòa cùng hai hàng nước mắt của tôi.

Trở về Việt Nam khi đã tròn 26 tuổi, tôi nhanh chóng có một nhãn thiết kế thời trang cho riêng mình. Tôi vận hành thêm một cửa studio cà phê nhỏ, một studio với thiết kế 3 gian biệt lật để các bạn yêu thích chụp ảnh có thể đặt phòng theo giờ.

mua-tinh-yeu-7

Cuộc sống tập trung vào bản thân và sự nghiệp giúp tôi có ít thời gian nghĩ ngợi hơn. Những nhân viên của tôi cũng là những người em dưới khóa, những cô, cậu nhóc sinh viên tràn đầy năng lượng, nhờ vậy mà tâm trạng tôi cũng được nâng lên theo. Nhưng mỗi đêm trở về trên tòa căn hộ tít trên lầu 15, tôi vẫn không quên dõi mắt sang phía bên kia thành phố, tự hỏi xem Phong liệu đang làm gì? Có đang chở cô gái ấy trên xe máy hóng gió vòng quanh hồ Tây không hay hai người đang ghé tiệm mỳ vằn thắn mà anh rất thích.

Những câu hỏi, đôi khi lại khiến trái tim tôi hẫng đi vài nhịp, như thể trái tim đã ngoan cố mà nhảy ra khỏi lồng ngực của tôi, bò qua lan can, rơi tõm xuống hồ nước trước sảnh tòa nhà và tan ra trong tâm trí tôi.

Bẵng đi suốt 3 năm không hề thăm hỏi. Lần cuối cùng chúng tôi liên lạc là khoảng 6 tháng trước, trước khi tôi về Việt Nam. Hôm đó tôi đã gọi cho Phong trong cơn say, khi đang nằm gục ở một quán rượu bên New York.

Tôi bị quỵt tiền hợp đồng một khoản lớn, phải bồi thường cho bên thứ ba, đã vậy còn bị hiểu lầm rằng là người lừa bịp. Ấm ức, tủi thân, giữa lúc mệt mỏi nhất ấy, mọi “bóng hồng” trời Tây chẳng làm lòng tôi khuây khỏa nổi, tôi chỉ muốn gục vào vai chàng trai ấy, người con trai đã cùng nắm lấy tay tôi dưới tán cây phượng già mà thôi. Và trong vô thức bàn tay tôi đã lấy điện thoại, mặc kệ mọi điều “nên” hay “không nên”, tôi để dòng cảm xúc nức nở với đầu máy bên kia.

Tôi chẳng biết lúc ấy Phong cảm thấy ra sao, anh nghĩ như thế nào về tôi, hay anh đã nói gì, tôi cũng chẳng nhớ nữa. Chỉ biết rằng, sau khoảnh khắc đó tôi nhận ra một khoảng trống to đùng trong lòng mình, một thứ đè nén mà nếu tôi không trở về, không một lần chứng kiến hay đối diện, tất cả sẽ càng làm tôi vỡ tung ra mất.

mua-tinh-yeu-6

Vậy là tôi quyết định về nước, về với gia đình và quê hương thân thuộc. Thời gian đầu tôi vẫn dành toàn bộ tâm sức cho bản thân, gây dựng thương hiệu thời trang, thành lập studio cà phê, đồng thời nghe ngóng thông tin từ các bạn, từ người thân, để biết về cuộc sống của Phong. Nhưng anh vốn là người kín tiếng, hầu như tôi cũng chẳng biết được gì. Cho tới đêm hôm đó, khi tôi nhận được đôi dòng tin nhắn ấy, tôi đã biết “Mình lỡ chuyến tàu của thanh xuân mất rồi”. Tôi đồng ý đi gặp Phong.

Buổi sáng mùa thu, Hà Nội thân thương vương lá vàng hai bên đường. Tôi và Phong hẹn gặp nhau ở quán cà phê quen thuộc, trên tầng thượng cao nhất nhìn thẳng ra hồ Tây.

“Em lại tới trước anh rồi?”

Sau lưng tôi vang lên giọng nói suốt bao năm trời tôi không hề nghe thấy. Mắt tôi khẽ run lên nhưng tôi cố nén lại, bình tĩnh chỉnh chiếc áo vest, quay lại mỉm cười.

“Sao nào, giờ em là bà chủ rồi thì tác phong phải chuyên nghiệp chứ”.

Tôi đã chuẩn bị hết mọi tâm lý cho những lời anh sẽ nói, những điều sẽ xảy ra trong cuộc hẹn hôm nay. Tôi không muốn mình yếu đuối trong mắt anh, tôi càng không muốn giữa hai chúng tôi có điều gì khó xử. Tôi chuẩn bị kỹ càng cả những lời mình sẽ nói, để đối đáp lại với anh thật tự tin nhất. Nhưng “người tính vốn không bằng trời tính”, trong muôn vàn suy tính, tôi chẳng thể nào đoán được khoảnh khắc này.

Phong bật cười vài tiếng nhưng rồi anh đột nhiên im lặng, không nói gì một lúc thật lâu. Anh đứng đó, đối diện với tôi, trên sân thượng lộng gió của quán cà phê ven hồ, đôi mắt chúng tôi nhìn nhau thật kỹ như thể gom hết thảy yêu thương bao nhiêu năm trời đựng trong đáy mắt. Và Phong quỳ xuống, run rẩy, chậm rãi, mắt anh rưng rưng những dòng cay đắng, môi anh mấp máy khi đưa chiếc nhẫn ra trước mặt tôi.

“Anh sắp cưới rồi… bây giờ, chỉ cần cô dâu đồng ý thôi? Em có đồng ý làm cô dâu của anh không?”

tinh-yeu-va-su-nghiep-9

Chẳng biết từ bao giờ mà mắt tôi đã nhòe đi, tôi mặc kệ cho mọi thứ đang xảy ra. Tôi mặc kệ cho lồng ngực mình nấc lên thành tiếng, tôi mặc kệ cho nếp áo nhàu nhĩ khi lao vào ôm lấy anh. Tôi mặc kệ cho lớp makeup nhòe đi lem luốc khắp khuôn mặt. Tôi vừa ôm, vừa khóc, vừa đánh vào lưng anh, mọi cảm xúc hỗn loạn khiến tôi như mất đi kiểm soát. Nhưng vòng tay siết thật chặt của anh đã giữ tôi lại thật chặt, miệng anh không ngừng run rẩy bên tai tôi:

“Anh thương em, anh thương em, anh nhớ em vô cùng em biết không?”

Chẳng có lời nào diễn tả được niềm hạnh phúc sau những trái đắng dài đẵng đẵng ngần ấy năm của cả hai. Phong kể lại cho tôi về khoảng thời gian đấu tranh tột cùng của anh, về những nỗi nhớ giày vò anh khi đêm về. Nhưng anh không có cách nào ngoài việc dành toàn bộ tâm trí mình cho sự nghiệp, anh không thể có lỗi với ba, càng không thể có lỗi với mẹ và càng đau đớn nếu như để người con gái anh thương phải chịu cơ cực cùng anh.

Mọi tâm tư anh chỉ biết giấu trong lòng, chỉ biết đặt cược vào tương lai một mai cả hai gặp lại, chỉ biết hướng về nơi đất khách và cầu nguyện cho người anh thương bình an.

Cuộc sống này luôn tiềm ẩn những rủi ro, những biến cố vô thường. Nhưng chính trong những gian nan thử thách ấy, con người ta mới có thể chứng minh sự mạnh mẽ của bản thân. Tình yêu, sau tất cả liệu có nghĩa lý gì nếu nó không được trui rèn qua bão tố.

“Thế cái cô kia đâu?”

Tôi nằm trong lòng Phong, vừa đưa tay bứt tai anh trêu anh vừa phụng phịu hỏi.

“Cô nào?”.

“Thì cái cô mà anh lấy làm lí do năm đó, kêu là “anh xin lỗi anh không thể bên em nữa, anh yêu người khác rồi” đó.

“Em nhớ nguyên văn luôn cơ à? Ghê thật”.

Phong véo mũi tôi nhẹ một cái. Tôi chun mũi phản ứng, mè nheo lại với anh.

“Chả thế. “Vết thương lòng” của người ta thì chả nhớ. Liệu mà bù đắp đi”.

yeu-la-dung-cam-buong-tay-2

“Biết sao được, khi đó có cảm xúc thật thì anh nói là rung động thật. Được mấy tháng thì cũng chia tay, anh biết rõ trái tim mình ở đâu mà, thiếu thốn cảm xúc nó làm anh lạc đường chút thôi. Chỉ là, sau đó đột nhiên anh nghĩ rằng nên nhân cơ hội này toàn tâm toàn lực cho sự nghiệp. Cũng sợ chứ, lỡ đâu em đi lấy chồng trước thì sao nhưng kệ, nửa còn lại cầu cho ông trời chiếu cố. Và em thấy đó, trời không phụ lòng người tốt, em và anh đang ở đây rồi”.

“Văn hay lắm, chứ em mà không về nước có khi anh lấy cô khác thật”.

“Nửa đời còn lại tùy “chị đại” xử lý ạ”.

Chúng tôi cứ nằm đó thỏa thuê giận dỗi, đối đáp nhau. Chúng tôi đã lỡ chuyến tàu thanh xuân năm ấy, nhưng chuyến tàu của tương lai này, không phải cả hai đã chạy tới kịp rồi hay sao?

Đêm đó trời lại đổ mưa, hạt mưa vẫn dứt khoát y như cơn mưa năm ấy trên bầu trời New York nhưng lần này không có hàng nước mắt nào hòa cùng mưa nữa. Trên lầu 15 của tòa cao ốc giữa lòng Hà Nội, có căn phòng đang ấm áp tỏa ánh đèn vàng, bên trong rộn ràng tiếng uyên ương. Chuyến tàu này tuy tới muộn, nhưng thật may vì trên đó vẫn có em, có anh và có chúng ta.

Truyện ngắn: Thật may vì cuối cùng chúng ta vẫn ở lại bên nhau

Tác giả: Trang Kể

Giọng đọc: Bạch Dương, Thắng Leo

Thực hiện: Hằng Nga

Thiết kế: Hương Giang

Ảnh gốc: Freepik

Xem thêm:

Trang Kể

A wallflower who works for Nature not a Dreamer

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top