Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 663: Tình yêu và sự nghiệp chọn gì để không nuối tiếc?

2020-07-25 00:05

Tác giả: Lam Giang Giọng đọc: Hà Diễm, Sand

blogradio.vn - Những người trẻ thường đứng phân vân lựa chọn tình yêu hay sự nghiệp, bởi khi còn trẻ ta rất khó để có được cả hai thứ đó. Mấy ai có thể từ bỏ một cơ hội quá tốt cho tương lai của chính mình. Nhưng khi tưởng chừng đã có trong tay tất cả những thứ mình muốn thì khi ngoảng lại, người ấy đã không còn đứng ở bên ta nữa. Tình yêu hay sự nghiệp, chọn gì để không phải nuối tiếc?

***

Ông mặt trời ngả về đằng Tây, những tia nắng chiều vàng hoe như còn lưu luyến, bịn rịn bám víu trên những chạc cây, mái nhà và con đường chạy dài tít tắp. Chiếc xe ba gác lao nhanh ra từ con hẻm, bác tài giấu vầng trán đầy mồ hôi sau cái mũ bảo hiểm có kính chắn gió, bấm còi inh ỏi trước khi hòa vào dòng người. Dưới lòng đường, ai ai cũng hối hả, vội vàng trở về nhà sau giờ tan tầm của một ngày dài làm việc mệt mỏi.

Tiếng còi xe, tiếng động cơ, tiếng công trường đang xây dựng, tiếng nói chuyện…, làm náo loạn bầu không khí vốn đã không yên tĩnh của thành phố trẻ trung, đầy sức sống.

Trái ngược với sự ồn ào ngoài kia, quán cà phê nằm cuối con hẻm đầu tiên, cách ngã tư mười năm mét, đi về phía tay phải, có vẻ tách biệt hẳn với không gian xung quanh nó, trông yên ắng và tĩnh lặng.

Nó hẳn là thế giới đầy chất thơ và âm nhạc, cái máy hát cũ đặt trên chiếc tủ gỗ thông cao chừng nửa mét, bên cạnh lọ hoa cổ hạc kiêu hãnh bó chặt mấy cành loa kèn, lúc nào cũng phát những bản nhạc du dương, trầm bổng. Bức tường màu nâu mật ong treo đầy những tác phẩm tranh trừu tượng đầy màu sắc sặc sỡ.

blogradio_tinhyeuhaysunghiep

Lan khẳng định như vậy, bởi cô đang đứng trước hàng hiên quán “Cà phê, trà sữa và sầu riêng” tưới những chậu hoa be bé, xinh xẻo treo lủng lẳng dưới một cái khung sắt nằm sát rìa mái vòm.

Thỉnh thoảng, cô lại lén đưa mắt nhìn xuyên qua lớp cửa kính, ngắm anh chàng chủ quán trẻ tuổi, đang pha chế thức uống trong quầy. Anh mặc bộ đồng phục thiết kế riêng cho quán, áo sơ mi trắng bẻ cổ, tạp dề nâu đậm in hình chim cánh cụt nấp trong quả trứng tròn tròn ngay phía trước bụng, nom anh vừa chững chạc lại vừa đáng yêu.

Dẫu đôi lần anh tỏ ra bực dọc hay tức giận đều trông không có lấy một chút đáng sợ. Lan cứ nhìn mãi cái nón tròn mềm chi chít gai sầu riêng trên đầu anh chủ rung rinh theo cử động của anh, lại khiến cô muốn cười to nhưng cô kịp ngăn lại trước khi anh có thể nổi điên mà quăng nó xuống sàn nhà.

Mặc dầu tình huống ấy chưa bao giờ xảy ra vì anh vốn là tuýp người con trai dịu dàng, ấm áp nhưng cô vẫn không dám bạo gan chọc thủng giới hạn của anh.

“Leng keng! Leng keng!’ âm thanh giòn của chiếc chuông gió treo ngoài cửa báo hiệu quán có khách. Một cô gái trẻ, tóc xõa ngang lưng, buông dịu dàng trên bờ vai gầy. Đôi chân dài mang giày cao gót tới mười phân càng tăng thêm cho bước chân uyển chuyển, phối hợp nhịp nhàng với chiếc đầm ôm dài tay màu đỏ tươi kéo xuống tận đầu gối.

Lan biết cô gái có thân hình đẹp này là ai.

Hàng ngày, cứ đến giờ tan tầm cô ấy lại ghé quán. Ngồi đúng một vị trí, gọi đúng tên một thức uống và rời đi trong một khoảng thời gian nhất định.

thuong-noi-dau-2

Cô ấy tên là Thạch Thảo. Tên loài loài hoa tượng trưng cho vẻ đẹp mỏng manh, thanh tú và tràn đầy nữ tính nhưng cũng rất cần sự che chở từ vòng tay ấm áp yêu thương.

Cánh cửa kính sau lưng Thạch Thảo khép lại, không khí mát mẻ dễ chịu phả ra từ chiếc máy lạnh kế lối ra vào giúp hong khô những giọt mồ hôi đọng trên vầng trán trơn nhẵn của cô.

Quán chiều lưa thưa vài vị khách tìm đến để tránh nóng, tránh không khí ngột ngạt, ồn ào ngoài kia..., hoặc một lí do nào đấy, đang thả mình chìm trong giai điệu du dương của bản nhạc.

Cô đảo mắt về chỗ ngồi quen thuộc cuối bức tường, khuất sau chậu nguyệt quế, hoa nở trắng như tuyết, hương thơm ngào ngạt. Thật may, như mọi hôm, bàn vẫn trống, cô biết người con trai ấy vẫn luôn dành vị trí duy nhất này cho cô.

Cô quay đầu nhìn qua quầy pha chế, Thiên - chủ quán, quay lưng lại loay hoay rửa mấy cái ly bẩn, tiếng lách cách của thủy tinh chạm vào nhau nghe như nốt đệm trong bản nhạc đang phát.

Cô khẽ thở dài, ngó lơ vị khách nam bàn bên cạnh vừa rời mắt khỏi màn hình laptop, ngẩn ngơ nhìn theo thân hình cân đối, quyến rũ của cô gái đang rảo bước ngang qua.

Thiên đặt cái ly cuối cùng trong chậu rửa lên kệ, một tay xả nước trong bồn, tay kia không quên vơ mấy cái muỗng khuấy xếp vào cái lọ đáy lưới. Tiếng kêu của chiếc chuông gió vào tầm nàyđủ để anh nhận biết vị khách hàng nào ghé qua.

Cô ấy đi ngang, hương nguyệt quế vương lại trong không khí, khẽ khàng hơn mùi nồng đậm của cái chậu to tướng anh đặt chỗ góc bàn kia. Nó ngăn tầm mắt anh trông thấy dáng người ngồi khuất sau tán lá xum xuê.

Một ly cà phê sầu riêng cho ngày chẵn. Cô gái ấy, cứ hai ngày chẵn lẻ, thức uống cứ theo ngày mà pha chế, tuy nhiên phải có sầu riêng. Có thể người khác cảm thấy khó hiểu nhưng riêng Thiên, anh lại biết quá rõ ràng lí do của nó. Tất nhiên, anh luôn gạt những ý nghĩ dư thừa về Thạch Thảo ra khỏi đầu óc, nhất là khi Lan tỏ vẻ nghi vấn “Tại sao chị ấy lại kì lạ như vậy?”

Anh sẽ mỉm cười né tránh: “Chuyện riêng của khách, tốt nhất em đừng tò mò kẻo người ta khó chịu”.

tinh-yeu-va-su-nghiep-9

Khuôn mặt không cảm xúc của Thiên khiến Thạch Thảo cảm thấy lạ lẫm. ít nhất cô từng nghĩ, anh sẽ cư xử với cô như những người khách hàng bình thường khác. Phải chăng cô đã nhầm, ngay từ ngày đầu cô bước chân đến và cho đến tận bây giờ, anh đều dùng ánh mắt hờ hững, khuôn mặt bình thản như nước trên mặt hồ ngày lặng gió để đối diện với cô, mà cô thì chưa chấp nhận được điều đấy.

Anh nhanh chóng đặt mọi thứ trên khay xuống bàn và cũng nhanh chóng quay lại với công việc dang dở, chẳng thể chần chừ thêm một phút giây dư thừa nào dành cho cô.

Cô hít một hơi thật dài, dùng hết can đảm túm lấy góc áo sơ mi ám đầy mùi cà phê, mùi trà, mùi sầu riêng níu anh đứng yên.

“Mai em bay rồi”. Cô dè dặt nói.

Thiên khẽ cựa mình, cô biết anh muốn rời đi nên vội vàng.

“Sẽ không bao giờ trở lại đây nữa”.

Anh khựng lại, không phản ứng thêm gì nữa. Cô biết mình đã thành công.

Thiên ngồi đối diện với Thạch Thảo bên lớp cửa kính được phủ một màu đỏ như màu của ráng chiều sắp tắt sau tòa nhà cao nhất thành phố. Đôi mắt của cô sâu thẳm, long lanh trên khuôn mặt có vẻ buồn bã và cam chịu.

“Nên là như thế. Đây chính là kết quả bản thân đã lựa chọn, sao lại phải hối hận.”

Thiên thầm nghĩ

“Anh đừng lạnh lùng với em như vậy được không? Em biết dù em có nói gì cũng không khiến anh bận lòng thêm nữa. Nhưng em chỉ hi vọng được gặp anh để nói lời tạm biệt và…” Thạch Thảo ngừng lại, đảo mắt nhìn khắp không gian quán “Chúc mừng anh, quán cà phê đẹp lắm”.

tinh-yeu-va-su-nghiep-4

Thiên nhếch môi cười, cay đắng và chua chát. Anh đã từng nghĩ cả đời này sẽ không gặp lại nhau nữa, chưa từng nói lời tạm biệt tử tế, cớ sao bây giờ chưa nói xin chào đã vội nói lời ly biệt.

Cuộc đời luôn có những cơn bão thoáng qua, lúc thì tàn phá, lúc lại vội vàng biến mất, để lại trong lòng người một nỗi niềm không rõ buồn hay vui.

Với anh, từ lúc thấy cô bước vào cửa quán, mọi chuyện trong quá khứ đã xếp gọn gàng trong chiếc hộp khóa kĩ, anh chẳng muốn bận lòng gợi lên những kí ức vui vẻ lẫn buồn đau.

Anh tự nhủ với bản thân:

“Cô ấy là khách, một vị khách có ý nghĩa với công việc kinh doanh. Một người khách xa lạ”.

Thạch Thảo tiến lại chỗ chiếc bàn có dòng chữ “Có người đặt trước” cô vén lọn tóc vương trước mặt ra sau gáy, bối rối nhìn anh

“Em ngồi được chứ?”.

Thiên gật đầu, dọn tấm biển đi. Chắc chắn cô ấy biết chẳng có ai đặt trước chỗ đấy cả. Vốn nó thuộc về Thạch Thảo, cô gái ngây thơ đầy mơ mộng, người của kí ức đẹp mà anh hằng lưu giữ.

Ngày hôm sau, anh ngăn tầm mắt của mình trông về phía chiếc bàn ấy bằng một chậu cây nguyện quế vì cô đã hẹn sẽ tới mỗi ngày cho đến khi anh chịu lắng nghe lời cô nói.

Thiên ngả người về phía sau, hai tay khoanh lại, nheo mắt nhìn người con gái trước mặt “Em thấy anh đã thành công sao? Nó đáng chúc mừng à?”.

Câu nói của anh như mũi dao xuyên trái tim cô, cô không hiểu vì sao anh lại cay nghiệt như vậy. Người con trai dịu dàng của ngày xưa, người hết mực yêu thương cô nay chẳng còn nữa. Đôi môi cô mím chặt, ánh mắt mải mê đuổi theo dòng chảy của những hạt nước nhỏ bé bám trên thành li thủy tinh, chúng giống như những kí ức nhỏ thoát ra khỏi tâm trí cô mà cô lại chẳng kiểm soát nổi. Hụt hẫng và trống rỗng. Lửng lơ như bong bóng xà phòng vỡ tan dưới nắng gắt.

“Em xin lỗi” Thạch Thảo hít một hơi dài. Càng nhìn vẻ thản nhiên của anh, cô biết mình sai rồi. Sai từ khi bắt đầu đưa ra sự lựa chọn tình yêu hay sự nghiệp mà con người ta khi con trẻ, mấy ai có thể giữ trọn vẹn hai điều đấy. Mà đã lựa chọn, buộc phải đánh mất một điều. Nhưng cô lại quá tham lam, cứ nghĩ thứ thuộc về mình, mãi mãi không thay đổi được.

tinh-yeu-va-su-nghiep-3

Mùa hè năm ấy, một mùa hè đầy giông bão, cách vài ngày hết áp thấp nhiệt đới lại đến bão cấp năm, cấp sáu. Quần áo sặc mùi ẩm mốc, giăng đầy ngoài dây phơi dưới mái tôn hoen rỉ che chắn trước cửa các căn phòng trọ trong dãy trọ sinh viên nghèo.

Thạch Thảo đứng trước căn phòng số mười hai, bưng đĩa khoai lang nóng hổi đội mưa chạy sang phòng số sáu, nơi ở của người cô yêu, Thiên đang là học viên khóa pha chế trường dạy nghề Á Âu.

Có thể ai đó chê cô khờ dại, một cô bé sinh viên năm ba trường kinh tế, xinh xắn dễ thương lại chọn yêu một chàng trai không có tiền đồ ngoài vẻ xinh trai ra. Nhưng với cô, yêu là chỉ cần ở bên anh ấy, dẫu cực khổ bao nhiêu cô cũng cam lòng.

“Em tới đúng lúc lắm, anh mới thử nhiệm món trà sữa sầu riêng em từng nói này và anh pha trộn luôn món cà phê sầu riêng dành cho em”.

Thiên hào hứng khi trông thấy người con gái anh yêu.

Bất chợt, anh nheo mắt lại, với chiếc khăn sạch và bước nhanh về phía cô, giọng điệu trách móc cưng chiều.

“Trời ơi. Ướt hết vậy nè. Rồi em bệnh anh xót lắm”.

Bàn tay to lớn của anh cẩn thận lau từng li từng tí trên mái đầu bám đầy nước mưa. Cô ngước đôi mắt hạnh phúc lên ngắm nghía khuôn mặt anh, làn da trắng mịn như sữa, nổi bật là rèm mi dày, cong vút.

Người ta bảo, con trai có đôi mắt ướt như anh, đa sầu đa cảm, chẳng thế mà trong tình yêu anh nâng niu,chiều chuộng, dịu dàng với cô như thể, chỉ to tiếng cũng sợ cô bị tổn thương.

“Em đừng nhìn anh chằm chằm như thế được không? Anh không thể làm được gì nếu đôi mắt đẹp ấy cứ thôi miên anh chết chìm trong biển hồ sâu thăm thẳm của em”.

Thiên đưa tay nhéo nhẹ mũi Thạch Thảo trêu chọc.

“Thơm quá” Cô vui vẻ bưng cốc trà sữa sầu riêng lên mũi hít hà. Chỉ vì câu nói giá như trà sữa kết hợp với sầu riêng thì hay biết mấy. Hai món em thích nhất hòa vào nhau giống tình yêu của chúng mình. Cô tưởng chỉ nói cho vui, ai ngờ đâu anh ghi nhớ và cố làm cho bằng được.

“Em thấy thế nào nếu sau này anh mở quán cà phê, trà sữa, sầu riêng?”

Thiên hỏi thăm dò khi Thạch Thảo mới nhấp một ngụm.

Vị trà sữa béo ngậy cùng mùi sầu riêng nồng đậm ngập tràn tromg miệng, ngon tới nỗi cô tham lam uống thêm ngụm to. Ánh mắt sáng lấp lánh như những tia nắng nhảy nhót trên giọt sương buổi sáng.

tinh-yeu-va-su-nghiep-7

Cô bật ngón tay cái giống hình nút like trên facebook thể hiện cảm xúc của mình. Chỉ giận không buông tay làm dấu trái tim to đùng tặng anh.

Anh vui sướng, đặt một chiếc hôn nhẹ lên mái tóc cô.

Đôi tình nhân ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, dệt nên ước mơ làm chủ một tiệm nước của Thiên, của cả hai.

“Quán nhỏ bé nhưng yên tĩnh” Thạch thảo chống cằm nhìn thẳng vào mắt Thiên chờ đợi.

“Những bản nhạc không lời sâu lắng nữa”. Anh góp lời.

“Thêm mấy chậu nguyệt quế, sự thành công, chiến thắng và vinh quang” Đồng tử của cô giãn ra, trông biển hồ ấy tròn đầy như viên ngọc vùng biển đông đã qua tay người thợ lành nghề mài giũa.

“Và anh sẽ dành một chỗ ngồi duy nhất trong quán cho riêng hai đứa mình, nơi mình vừa làm chủ vừa làm khách, chỗ thuận tiện nhất để em ngắm nhìn anh khi anh làm việc. Người ta bảo khi đàn ông chăm chỉ nhìn rất thu hút. Anh phải luôn luôn giữ ánh mắt say đắm của em hướng về anh”

Mưa vẫn rả rích trên mái tôn, tràn xuống dưới nền tạo ra vô số vũng nước lớn nhỏ. Mọi thứ vận hành theo cái cách của nó và đôi tình nhân cũng hào hứng, nhiệt tình trong những dự định tương lai tươi đẹp.

Đêm nay, Thạch Thảo không ngủ được, cô trằn trọc xoay người, khẽ khàng sợ đánh thức cô bạn cùng phòng.

Cô cầm điện thoại kiểm tra, một giờ sáng, giờ này chắc anh đang say giấc đẹp và ngay bây giờ trước giây phút sắp chia xa cô bỗng nhớ anh da diết, giá như cô đủ dũng khí để kể mọi chuyện với anh nhưng cô lại sợ giấc mơ của anh sẽ sụp đổ nếu biết quyết định liều lĩnh của cô.

Cô lén lút trèo xuống cầu thang, kiểm tra lại hành lí, đảm bảo không bỏ quên cái gì ở lại.

tinh-yeu-va-su-nghiep-8

Cô nhớ về nửa tháng trước, cầm trên tay tờ giấy chứng nhận học bổng của trường đại học lớn bên nước ngoài cô vui mừng tới chảy nước mắt và rồi cô nhận ra làm sao có thể bỏ lại anh bốn năm trời để theo đuổi giấc mơ của mình.

Những ngày sau đó, cô phát hiện ra sự bất đồng giằng co trong con người mình giữa lằn ranh giới của anh và của cô. Sẽ ra thế nào nếu cô nói cho anh nghe sự thật? Anh sẽ ủng hộ hay là thất vọng? Hay là anh sẽ buồn bã, đan xen những ý nghĩ tiêu cực bởi cô đã hứa sẽ luôn bên anh, mãi mãi không chia lìa.

Anh dễ tổn thương, mỗi khi nhìn vào đôi mắt nâu cà phê nhàn nhạt, long lanh sóng sánh như giếng nước, lòng cô lại trùng xuống hố sâu tội lỗi. Cô tìm mọi cách né tránh cái nhìn của anh, cố chấp tin rằng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương và xóa mờ đi những vết sẹo xấu xí.

Cô đã biến mất trong thế giới của anh giữa một buổi sáng mưa gió bão bùng. Không một lời chia tay, một dấu môi hôn và cái ôm tiễn biệt. Anh bàng hoàng, chết lặng, rối bời và điên loạn. Anh ước mình đang ngủ mơ, mở mắt ra vẫn thấy cô đứng ở đấy mỉm cười với anh.

“Chị Thạch Thảo đi taxi từ sớm rồi. Dọn hết đồ đạc và không sống ở đây nữa!”

Thiên bấm hàng trăm cuộc gọi thất vọng nhận về số thuê bao. “Cô ấy đi đâu cơ chứ?” Anh giận dữ túm lấy vai cô bé trước mặt khiến cô rụt lại vì sợ hãi, lắp bắp

“Chị… chị … ấy đi…du…học…chị...ấy...bay rồi”.

Thế là hết! Anh gục xuống ôm lấy mặt òa khóc. Người con trai lần đầu tiên khóc nức nở vì một người con gái. Tình yêu làm người ta vui vẻ hạnh phúc cũng có thể khiến người ta lún sâu trong bể nước mắt khổ đau.

Anh sợ hãi nhận ra, tình yêu của họ chỉ cũng là một sự lựa chọn, thế nên không yêu người này có thể yêu người khác, còn sự nghiệp không phải lúc nào cũng có cơ hội tốt.

tinh-yeu-va-su-nghiep-1

Mưa hòa tan dòng nước mắt, che giấu yếu hèn của người đàn ông nhưng mưa chẳng thể ủi an, chữa lành trái tim tan vỡ, chở che cho tâm hồn suy sụp, hụt hẫng, lạc lõng lẫn chới với của anh.

“Em không cần phải xin lỗi! Em có làm gì sai trái đâu? Điều gì tốt cho em thì em lựa chọn” Thiên cười nhạt.

“Em sai rồi” Cô òa khóc, nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt xanh xao những tâm tư.

“Em nghĩ như vậy sẽ tốt cho cả hai. Anh sẽ quên được em và em cũng vậy. Nhưng ở xứ người, chưa giây phút nào em quên được anh. Em dặn lòng là cố lên! Biết đâu sau này thành công vẫn có thể hòa hợp. Em hi vọng, hàng đêm đều cầu nguyện là như thế”

“Em về nước. Em hỏi thăm vài người bạn, biết anh đã mở một quán cà phê và quan trọng là anh độc thân. Em tưởng lời thỉnh cầu của mình đã cảm hóa được trời xanh. Chỉ là em tự tin quá. Vẫn là em cố chấp, vẫn là em bội bạc, vẫn là em kiêu ngạo lẫn tự tin”.

Giọng Thạch Thảo lạc đi giữa âm thanh nức nở, cô tưởng chừng mình sẽ gục tại đây trong hố sâu mình nuôi dưỡng mỗi ngày. Nó đục khoét trái tim cô trong vòng đen tội lỗi

Ánh mắt của Thiên vẫn hướng ra ngoài cửa sổ. Trong anh có một sự lo lắng đang cựa mình, liệu cô bé ấy có cảm thấy mình đang chứng kiến một chuyện gì đó hết sức tồi tệ hay không?

Sự bồn chồn của anh không đặt sâu vào câu chuyện quá khứ. Bởi anh của ngày trước chẳng còn tồn tại nữa, cái phần tổn thương đã vùi mình trong ngày mưa bão bùng. Nước mưa dường như gột sạch sẽ tâm hồn chất chứa một dáng hình hư hư ảo ảo.

tinh-yeu-va-su-nghiep-10

Lời thú nhận muộn màng của Thạch Thảo không khủng khiếp như anh tưởng tượng. Anh phải thừa nhận rằng cô ấy đã rất đau khổ vì chưa thoát khỏi sự cố chấp trong lòng. Mặc dù dáng vẻ sầu não ấy có nhắc nhở anh về một quá khứ đã từng và không có nghĩa anh không bị xáo trộn, chỉ là một sự xáo trộn rất ngắn ngủi. Và anh hoàn toàn kiểm soát được mọi suy nghĩ, hành động của bản thân.

“Chuyện quá khứ với anh luôn là giấc mơ nguyên vẹn nhất và anh hi vọng rằng chúng ta đừng đem nó xen lẫn hiện tại và tương lai. Em vẫn là em, anh cũng vậy. Người trưởng thành là người tự lập, tự chủ và tự bản thân sẵn sàng chịu trách nhiệm dẫu hậu quả ra sao. Như em thấy đấy, mọi chuyện đâu có tồi tệ. Đêm tối qua đi bình minh sẽ tới, chẳng còn những muộn phiền bám víu lấy em. Chỉ có em tự hủy hoại mình. Anh cũng từng như thế cho đến một ngày”.

Anh ngưng lại, đưa ánh mắt dịu dàng, chân thành đã từng dành cho cô hướng ra ngoài cửa sổ.

Giây phút ấy Thạch Thảo hiểu ra tất cả.

“Chị. Anh chủ em nói gì mà chị khóc vậy?” Lan thoáng thấy cô gái xinh đẹp bước ra bèn tò mò chạy lại gần.

“Không phải là do anh chủ em đâu”. Thạch Thảo bật cười.

“Chuyện của riêng chị và anh ấy an ủi chị thôi”

“Em biết ngay mà. Nhìn vậy thôi chứ anh ấy hiền lành lắm” Lan ngừng lại, đảo mắt canh chừng, giọng khe khẽ.

“Nhưng sao em thấy thái độ của anh ấy có vẻ tệ thế nào ấy?”

“Chị đã chọc thủng giới hạn của anh ấy!” Cô ghé sát tai Lan thầm thì.

“Haha” Lan cười lớn.

“Em biết ngay mà, chị thật lợi hại. Thỉnh thoảng anh chủ vẫn giận dữ với em vì em làm bể ly, anh quát sao em dám dùng tay không đụng vô mảnh vỡ. Anh còn mắng em khi rửa li chén bằng xà phòng không đeo bao tay... nhưng em chẳng thấy đáng sợ chút nào. Nhiều khi em còn có suy nghĩ sẽ chọc thủng giới hạn xem anh còn hiền lành nữa không?”

“Nếu cho em lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp, em sẽ chọn cái nào?” Thạch Thảo bỗng nhiên thấy tò mò về cô bé hồn nhiên trước mặt, có lẽ cô ấy cũng bằng độ tuổi của cô bốn năm về trước.

“Tình yêu chứ ạ”.

tinh-yeu-va-su-nghiep-2

Lan trả lời nhanh chóng, ánh mắt kiên định vững như bàn thạch.

“Vì sự nghiệp không thành ta vẫn còn một chỗ dựa, chứ có sự nghiệp rồi quay lại tình yêu đã không còn nữa”.

Thì ra, mọi chuyện trên đời đều do mong muốn của con người. Chẳng thể đổ lỗi cho số phận, hoàn cảnh, môi trường.

Tuổi trẻ ai cũng cho rằng mình bị kẹt giữa tình yêu và sự nghiệp nhưng có ai dám thừa nhận cái họ bị kẹt là sự tham lam mà họ luôn cố gắng bao biện bằng cái lí do gọi là chính đáng. Tình yêu vốn sinh ra đã tự do bạn trói buộc nó vào trong bảng ô xúc xắc, nó đành bay đi tìm một nơi chốn bình yên.

“Em chính là mảnh ghép phù hợp nhất của anh ấy”.

Thạch Thảo bỏ lại Lan đứng suy tư với một sự khó hiểu to đùng cô để lại.

Bầu trời tối hẳn, đèn neon nối đuôi nhau chiếu sáng con hẻm dài và biến mất trong một khoảng tấp nập người qua lại. Lan chợt nhớ ra mình đã thẩn thơ quá lâu ngoài đường, cô vội vã trở vào trước khi anh chủ nhắc nhở vì tội nhiều chuyện trong giờ làm việc.

“Lan hả? Đóng quán đi ăn mừng thôi!”

“Ăn mừng chuyện gì ạ?”

Anh chủ nháy mắt với Lan khiến cô ngạc nhiên khôn xiết. Chuyện gì đang diễn ra thế này?

Tác giả: Lam Giang

Giọng đọc: Hà Diễm, Sand

Thực hiện: Hằng Nga

Thiết kế: Hương Giang

Xem thêm: Nếu sau này chú rể của em không phải là anh

Lam Giang

Alain de Botton đã nói:

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Thanh xuân – Khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, nhưng thực tế lại trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng ta những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy những niềm đau và tiếc nuối về những thứ đã mất đi và không bao giờ trở lại.

back to top