Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cánh cò lòng mẹ

2018-01-29 01:05

Tác giả:


blogradio.vn - Ngày mẹ nằm trong phòng cấp cứu, đứa con gái hai mươi bảy tuổi như tôi đã gục xuống khóc òa như đứa trẻ. Cố dặn lòng ngàn lần mạnh mẽ mà vẫn run rẩy không đứng vững trên đôi chân của mình. Như một buổi tối mùa đông mẹ vắng nhà cứ ra đứng trông đầu ngõ. Như một sáng xuân nào để vuột bàn tay ra khỏi tà áo mẹ buổi chợ phiên.

***


blog radio, Cánh cò lòng mẹ

Cái cò lặn lội ban trưa

Vai gầy cõng nắng cõng mưa cuộc đời

Ngọt ngào từng tiếng à ơi

Kẽo cà cánh võng mẹ ngồi mẹ ru

Nằm giữa dòng Cổ Chiên mênh mông, hiền hòa có một cù lao nhỏ. Đó là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời, nơi gắn liền với từng ký ức tuổi thơ, nơi luôn dõi theo từng bước chân tôi, lưu giữ những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của tôi dưới mái ấm gia đình và trong vòng tay mẹ.

Tôi không nhớ là bao lâu nữa, nghe kể lại rằng ngày miền Nam còn chưa giải phóng ông bà tôi dắt theo bầy con nhỏ lặn lội về đây khai hoang lập nghiệp. Khi ấy nơi đây chỉ là một vùng đồng hoang cỏ cháy, heo hút vắng người. Bốn bề bạt ngàn một màu xanh của rừng dừa nước và bần nối tiếp nhau. Cuộc sống những năm đầu của người đi khai hoang khó khăn vô kể, bao nhiêu gánh nặng đè lên vai ông, bà tôi.

Mẹ tôi lúc đó mới vừa tám tuổi đã biết trông em và làm hết mọi việc lớn nhỏ trong nhà. Mỗi ngày nước lớn mẹ mang quần áo ra sông giặt, khi nước cạn thì lộn xuống kênh xúc tép, bắt cua, tối về bên ánh đèn dầu mù mờ mẹ ngồi tập khâu vá áo bên bà. Mười hai tuổi mẹ phơi mình trên những cánh đồng cấy gặt như bao người lớn. Thời buổi “người khôn của khó”, người lũ lượt kéo về ngày càng đông, đất ngày càng ít lại, chỉ mảnh đất của ông không đủ nuôi sống cả nhà nên mỗi ngày sau khi xong việc ở nhà mẹ phải đi làm thuê cho mấy nhà khá giả trong xóm. Ông tôi theo nho giáo ngày xưa nên còn rất nặng về thành kiến “trọng nam khinh nữ”. Ông chỉ cho con trai đi học còn con gái phải làm tất cả mọi việc nhà và chỉ quanh quẩn trong xó bếp. Mẹ học lỏm từ cậu không nhiều nhưng tôi nhớ như in hai chữ “bài làm” mềm mại, ngay ngắn trong vở bài tập lớp hai của tôi mà mẹ viết. Đẹp như chính con người và tâm hồn mẹ vậy.

Năm hai mươi tuổi mẹ về làm dâu một gia đình cuối xóm. Ông nội tôi thời đó là chủ điền lớn đất đai mênh mông nhà đông con cháu. Mẹ thường bảo rằng không biết sức mạnh nào đã giúp mẹ vượt qua những ngày tháng ở nhà chồng. Tôi hay đùa “vì mẹ là siêu nhân” mà không hay biết rằng là do lòng hi sinh của mẹ quá lớn.

Khi mẹ sinh chị hai rồi chị ba, ba mẹ đã có được mảnh đất nhỏ ông cho tuy cuộc sống còn khó khăn nhưng lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Rồi tôi ra đời, là con gái thứ ba, tôi sinh ra với sự chào đón hờ hững của ba và nhà nội. Nghe ngoại kể lại rằng ngày ngoại đưa mẹ con tôi về trên chiếc xuồng nhỏ ba chỉ đứng trên cầu lặng lẽ nhìn rồi buông tiếng thở dài. Mẹ ôm tôi vào lòng mà khóc. Năm đó mất mùa đói kém, ba đi làm quần quật cả ngày mà vẫn thiếu ăn. Mẹ chưa tròn tháng đã lội xuống đồng cấy mướn, mò cua bắt ốc về cho lũ con nhỏ nhóc nheo. Mẹ càng ngày càng gầy guộc ốm o, tôi thiếu sữa khóc hoài không dứt, mẹ khuấy nước cơm pha đường thay sữa nuôi tôi vậy mà tôi lớn lên vẫn trắng trẻo, xinh tươi như bao trẻ khác. Mẹ cười nói “con gái biết thân nên không chăm mà tự lớn!”

blog radio, Cánh cò lòng mẹ

Khi mối tình đầu tan vỡ, tôi đã khóc rất nhiều. Mười tám tuổi tôi nghĩ tình yêu là tất cả. Mẹ nhẹ nhàng đến bên tôi bảo rằng: “Những gì của con sẽ mãi thuộc về con, nếu khi không phải thì dù con khóc bao nhiêu cũng không thay đổi được. Rồi sẽ có ngày con thấy buồn cười vì những giọt nước mắt hôm nay”.

Khi mối tình thứ hai tan vỡ, tôi không khóc nhiều như trước. Hai mươi tuổi tôi giấu nỗi đau vào tim với một chút hụt hẫng, một chút tổn thương. Nước mắt chảy vào đêm và đôi môi tắt hẳn nụ cười. Mẹ nói với tôi: “Khi người ta bơ vơ giữa thị thành đông đúc, con tim lạc lõng họ nghĩ về con nhưng khi đã quên với nhộn nhịp, ánh đèn họ không còn nhớ về con nữa. Đó không phải là tình yêu. Rồi sẽ có ngày con thấy may mắn vì những giọt nước mắt hôm nay”. Hai mươi tuổi tôi hiểu hơn những gì mẹ nói và mạnh mẽ đi qua kỷ niệm.

Hai mươi lăm tuổi tôi nghe tiếng thở dài của mẹ nhiều hơn “con gái cần một chỗ dựa, có rất nhiều việc con không thể làm nếu chỉ có một mình. Hãy mở lòng thì hạnh phúc mới đến được với con”. Hai mươi lăm tuổi, mẹ vẫn tất bật tìm chỗ dựa cho tôi, còn tôi thì loay hoay trong chuỗi ngày tự do đầy ưu phiền của mẹ. Có khi nhăn nhó mặt mày, khi lại cười xòa như con ngốc khi nghe mẹ nhắc đến anh chàng nào đó.

Ngày mẹ nằm trong phòng cấp cứu, đứa con gái hai mươi bảy tuổi như tôi đã gục xuống khóc òa như đứa trẻ. Cố dặn lòng ngàn lần mạnh mẽ mà vẫn run rẩy không đứng vững trên đôi chân của mình. Như một buổi tối mùa đông mẹ vắng nhà cứ ra đứng trông đầu ngõ. Như một sáng xuân nào để vuột bàn tay ra khỏi tà áo mẹ buổi chợ phiên.

Tôi bỗng thấy mình như một cánh chim, cứ nghĩ bản thân đã đủ cứng cáp, trưởng thành nên cứ cắm đầu bay mãi. Qua bao đại dương bao la, ghé biết bao vùng đất lạ. Kỳ quan hùng vỹ, cảnh vật xinh tươi lấp đầy tâm trí không nhớ nổi một ánh mắt hiền hòa luôn dõi theo và chờ đợi phía sau. Rồi một ngày mỏi gối, chồn chân chợt thèm được ôm ấp, vỗ về như ngày nào bên cánh võng. Thèm bữa cơm quê với cá và rau, thèm được mẹ dắt tay qua con đường làng trơn trợt, thèm ngọn roi khi làm sai, thèm câu cằn nhằn “mãi không chịu lấy chồng cho tôi nhờ”, thèm câu vọng cổ ngọt ngào như ngày bé mẹ ru.

Để chiều nay tôi đứng giữa cù lao, nghe cơn gió lao xao thổi tóc tung bay bất chợt hai tiếng “mẹ ơi!” mà nước mắt nhòa ướt má. Cánh cò đã xa, tôi đứng giữa quê hương mà thấy mình như kẻ lạ. Muốn cất lên lời gọi “Mẹ” sao nghẹn đắng lòng đau…

© Cua đinh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

back to top