Nhớ một vòng tay mẹ ôm như ngày bé
2017-10-20 01:10
Tác giả:
- Sao em?
- Em giống mẹ lắm hả chị?
- Ừm, rất giống. Đôi mắt này, cái miệng này, khuôn mặt này, tay, chân, dáng đi, dáng đứng gì đều giống. Sao hỏi thế bé con?
- Em không thích! Không muốn giống mẹ đâu! Em giống gì hơn đúng không? Hả chị? Chị nói đi! Em không giống mẹ! Em cũng không muốn giống mẹ. Giống mẹ xấu chết đi được.
“Bốp” – một cái tát đầu đời, một cái tát xứng đáng được nhận, một cái tát giá trị giúp cô bé ấy trưởng thành hơn.
Từng lời người chị gái buổi trưa hôm ấy nó ghim chặt vào đáy lòng cô, nó chặt đến nỗi không sức mạnh siêu nhiên nào tháo gỡ được:
- Em à! Sao em có thể nghĩ như vậy chứ? Mẹ là người đẹp nhất em biết không? Chị luôn ganh tị vì không được giống mẹ như em, chị chỉ cần mình giống mẹ được một phần mười thôi cũng được. Ai cũng quý mến và nể phục mẹ. Mẹ đã đưa em đến với thế giới này, cho em tất cả mà em lại nói thế hả? Em làm chị buồn quá!
Mẹ à! Cũng đã tròn mười bốn năm con không nhìn thấy mẹ. Hôm nay đây con đang đứng trước mẹ đây. Nhưng sao mẹ không vòng tay ôm con, xoa đầu con, hỏi han con. Con rất lạnh! Gió nơi đây vô tình lắm, không thương con như mẹ đâu! Gió luồn qua áo cào xé gia thịt con đến tái tê, con cần mẹ chở che và bảo vệ như mười bốn năm về trước.
Mẹ à! Sao mẹ cứ im lặng vậy? Mẹ không thương con nữa phải không? Mẹ giận con lắm ạ? Mẹ cứ đánh con đi, mắng con đi, chỉ cần mẹ chịu nói chuyện thôi là đủ. Nhưng mẹ sao lặng im vậy. Gió làm con đau đã đủ lắm rồi, mẹ đừng làm con đau nữa được không? Con sợ con không đủ sức để chống chọi lại với gió đâu. Vì đã mấy đêm con thức trắng rồi, giờ con làm gì đủ sức nữa hả mẹ. Mẹ cản gió lại đi, con cần hơi ấm của mẹ!
Con xin mẹ, ôm con một lần được không! Con rất mệt!
Giữa nghĩa trang lạnh lẽo, chỉ có mình cô, ngồi tựa vào bia mộ của mẹ lặng lẽ khóc. Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày này là người ta lại thấy một cô gái ôm một bó hoa đến trước một ngôi mộ, ngồi như thể nói chuyện với ai. Cô ngồi cả ngày, đến tận khuya mới về. Nơi đó là một quả đồi, cỏ ở đây xanh mướt. Mộ mẹ cô được đặt dưới gốc cây bạch dương tán lá xum xuê.
Giờ đây ai cũng nhìn cô với sự ngưỡng mộ dành cho một nữ luật sư rất đỗi tài ba, nhưng mấy ai thấu cảm được nỗi cô đơn mà cô gái ấy giấu tận trong đáy mắt sâu thẳm. Cũng tròn 14 năm cô gái ấy không có vòng tay ôm của mẹ, tròn 14 năm mẹ cô đi xa, rất xa đến nơi cô không thể chạm sờ được, dù nhớ nhung đến cồn cào và da diết. Cuốn sổ tay dày cộm tưởng chứ đựng những câu chuyện, những xúc cảm cuộc đời, thế nhưng không phải vậy. Một cuốn sổ dày cộp chỉ viết đi viết lại đúng một câu: “Đôi khi trong cuộc sống, bạn luôn luôn nghĩ đến một người, nhiều đến mức chỉ muốn lôi người ấy ra khỏi mơ mộng để ôm chặt lấy mà thôi.”
Cứ mỗi đêm cô nhớ mẹ, là dòng chữ ấy lại hiện ra, trong tay cô là bức ảnh người mẹ hiền với nụ cười ấm áp, hình ảnh người phụ nữ đang bế đứa con gái bé nhỏ ngang ngạnh trên tay như nâng đỡ cả thế giới vậy. Nhiều đêm trôi qua cô gái ấy vẫn u hoài trong nỗi nhớ đằng đẵng, chưa bao giờ nguôi. Nếu như trên tòa là một cô luật sư tranh tụng đanh thép, nếu như đối diện với khách hàng là một người chững chạc tưởng chừng như không có gì làm cô gục ngã được, thì về đêm, cô lại như biến thành người khác, trầm mặc, u buồn và yếu đuối đến không tưởng. Nỗi đau cô chưa bao giờ san sẻ, nỗi cô đơn chưa bao giờ hiện hữu trên khuôn mặt, cô đã rất khéo léo xây dựng tường thành kiên cố để không ai có thể chạm vào nỗi đau ê buốt ấy.
Nhớ đêm hôm ấy, cái ngày mưa tầm tã cô đi học thêm về muộn. Mẹ lo con gái về một mình nên đã đạp xe đi đón mà không biết con gái đã được thầy chở về vì sợ nguy hiểm. Đêm đấy mưa to, sấm chớp như thể muốn xé toạc bầu trời quê bình dị vậy, ám ảnh vô cùng. Con đường làng không ánh đèn, tất cả tối sầm, đen thẫm như đáy mắt, hình ảnh người phụ nữ đạp xe với chiếc đèn pin lù mù vội vã đến nhà thầy đón con gái. Cô con gái về nhà không thấy mẹ đâu, bèn hỏi chị mới biết mẹ đi đón mình, trong lòng nóng ran, lo cho mẹ, cô và chị lại mặc vội chiếc áo mưa mỏng dính, rách nát đi tìm mẹ. Hai đứa trẻ ôm lấy nhau đi trên con đường làng mon men tìm mẹ. Rồi tất cả như sững lại khi hình ảnh người phụ nữ ngã sõng soài trên mặt đường với mớ cây đổ rạp, chiếc xe đạp ngã chỏng vó bánh vẫn còn lăn đều đều. Hai chị em khóc thét kêu tên mẹ, lúc đấy người làng mới đổ xô ra. Mẹ cô bị tông vào cây ngã trên đường làng, bị cây đè lên ngực không thở được. Tất cả sau đó ám ảnh, không có bối cảnh gì cả, trong ký ức của cô là hình ảnh mẹ ướt đẫm, mắt nhắm nghiền lại…
Tiếc xe cấp cứu cùng với chiếc đèn nhấp nhoáng, âm thanh mà đối với cô bây giờ là một nỗi ám ảnh kinh hoàng cứ thế bảng lảng bám diết lấy cô không chịu rời…
Và đó chính là ngày cô mất đi mẹ, mất đi một bầu trời bình yên, mất đi vòng tay ôm, mất đi cái quyền nũng nịu của một đứa trẻ…
Trái đất cứ xoay mãi như vậy, mà có thấy mẹ đâu
Những đêm buốt canh thâu, ấn sâu trong lồng ngực
Trái tim còn rạo rực hay chết tự bao giờ?
© Đào Diện – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.