Nhớ một vòng tay mẹ ôm như ngày bé
2017-10-20 01:10
Tác giả:

- Sao em?
- Em giống mẹ lắm hả chị?
- Ừm, rất giống. Đôi mắt này, cái miệng này, khuôn mặt này, tay, chân, dáng đi, dáng đứng gì đều giống. Sao hỏi thế bé con?
- Em không thích! Không muốn giống mẹ đâu! Em giống gì hơn đúng không? Hả chị? Chị nói đi! Em không giống mẹ! Em cũng không muốn giống mẹ. Giống mẹ xấu chết đi được.
“Bốp” – một cái tát đầu đời, một cái tát xứng đáng được nhận, một cái tát giá trị giúp cô bé ấy trưởng thành hơn.
Từng lời người chị gái buổi trưa hôm ấy nó ghim chặt vào đáy lòng cô, nó chặt đến nỗi không sức mạnh siêu nhiên nào tháo gỡ được:
- Em à! Sao em có thể nghĩ như vậy chứ? Mẹ là người đẹp nhất em biết không? Chị luôn ganh tị vì không được giống mẹ như em, chị chỉ cần mình giống mẹ được một phần mười thôi cũng được. Ai cũng quý mến và nể phục mẹ. Mẹ đã đưa em đến với thế giới này, cho em tất cả mà em lại nói thế hả? Em làm chị buồn quá!
Mẹ à! Cũng đã tròn mười bốn năm con không nhìn thấy mẹ. Hôm nay đây con đang đứng trước mẹ đây. Nhưng sao mẹ không vòng tay ôm con, xoa đầu con, hỏi han con. Con rất lạnh! Gió nơi đây vô tình lắm, không thương con như mẹ đâu! Gió luồn qua áo cào xé gia thịt con đến tái tê, con cần mẹ chở che và bảo vệ như mười bốn năm về trước.
Mẹ à! Sao mẹ cứ im lặng vậy? Mẹ không thương con nữa phải không? Mẹ giận con lắm ạ? Mẹ cứ đánh con đi, mắng con đi, chỉ cần mẹ chịu nói chuyện thôi là đủ. Nhưng mẹ sao lặng im vậy. Gió làm con đau đã đủ lắm rồi, mẹ đừng làm con đau nữa được không? Con sợ con không đủ sức để chống chọi lại với gió đâu. Vì đã mấy đêm con thức trắng rồi, giờ con làm gì đủ sức nữa hả mẹ. Mẹ cản gió lại đi, con cần hơi ấm của mẹ!
Con xin mẹ, ôm con một lần được không! Con rất mệt!

Giữa nghĩa trang lạnh lẽo, chỉ có mình cô, ngồi tựa vào bia mộ của mẹ lặng lẽ khóc. Năm nào cũng vậy, cứ đến ngày này là người ta lại thấy một cô gái ôm một bó hoa đến trước một ngôi mộ, ngồi như thể nói chuyện với ai. Cô ngồi cả ngày, đến tận khuya mới về. Nơi đó là một quả đồi, cỏ ở đây xanh mướt. Mộ mẹ cô được đặt dưới gốc cây bạch dương tán lá xum xuê.
Giờ đây ai cũng nhìn cô với sự ngưỡng mộ dành cho một nữ luật sư rất đỗi tài ba, nhưng mấy ai thấu cảm được nỗi cô đơn mà cô gái ấy giấu tận trong đáy mắt sâu thẳm. Cũng tròn 14 năm cô gái ấy không có vòng tay ôm của mẹ, tròn 14 năm mẹ cô đi xa, rất xa đến nơi cô không thể chạm sờ được, dù nhớ nhung đến cồn cào và da diết. Cuốn sổ tay dày cộm tưởng chứ đựng những câu chuyện, những xúc cảm cuộc đời, thế nhưng không phải vậy. Một cuốn sổ dày cộp chỉ viết đi viết lại đúng một câu: “Đôi khi trong cuộc sống, bạn luôn luôn nghĩ đến một người, nhiều đến mức chỉ muốn lôi người ấy ra khỏi mơ mộng để ôm chặt lấy mà thôi.”
Cứ mỗi đêm cô nhớ mẹ, là dòng chữ ấy lại hiện ra, trong tay cô là bức ảnh người mẹ hiền với nụ cười ấm áp, hình ảnh người phụ nữ đang bế đứa con gái bé nhỏ ngang ngạnh trên tay như nâng đỡ cả thế giới vậy. Nhiều đêm trôi qua cô gái ấy vẫn u hoài trong nỗi nhớ đằng đẵng, chưa bao giờ nguôi. Nếu như trên tòa là một cô luật sư tranh tụng đanh thép, nếu như đối diện với khách hàng là một người chững chạc tưởng chừng như không có gì làm cô gục ngã được, thì về đêm, cô lại như biến thành người khác, trầm mặc, u buồn và yếu đuối đến không tưởng. Nỗi đau cô chưa bao giờ san sẻ, nỗi cô đơn chưa bao giờ hiện hữu trên khuôn mặt, cô đã rất khéo léo xây dựng tường thành kiên cố để không ai có thể chạm vào nỗi đau ê buốt ấy.
Nhớ đêm hôm ấy, cái ngày mưa tầm tã cô đi học thêm về muộn. Mẹ lo con gái về một mình nên đã đạp xe đi đón mà không biết con gái đã được thầy chở về vì sợ nguy hiểm. Đêm đấy mưa to, sấm chớp như thể muốn xé toạc bầu trời quê bình dị vậy, ám ảnh vô cùng. Con đường làng không ánh đèn, tất cả tối sầm, đen thẫm như đáy mắt, hình ảnh người phụ nữ đạp xe với chiếc đèn pin lù mù vội vã đến nhà thầy đón con gái. Cô con gái về nhà không thấy mẹ đâu, bèn hỏi chị mới biết mẹ đi đón mình, trong lòng nóng ran, lo cho mẹ, cô và chị lại mặc vội chiếc áo mưa mỏng dính, rách nát đi tìm mẹ. Hai đứa trẻ ôm lấy nhau đi trên con đường làng mon men tìm mẹ. Rồi tất cả như sững lại khi hình ảnh người phụ nữ ngã sõng soài trên mặt đường với mớ cây đổ rạp, chiếc xe đạp ngã chỏng vó bánh vẫn còn lăn đều đều. Hai chị em khóc thét kêu tên mẹ, lúc đấy người làng mới đổ xô ra. Mẹ cô bị tông vào cây ngã trên đường làng, bị cây đè lên ngực không thở được. Tất cả sau đó ám ảnh, không có bối cảnh gì cả, trong ký ức của cô là hình ảnh mẹ ướt đẫm, mắt nhắm nghiền lại…

Tiếc xe cấp cứu cùng với chiếc đèn nhấp nhoáng, âm thanh mà đối với cô bây giờ là một nỗi ám ảnh kinh hoàng cứ thế bảng lảng bám diết lấy cô không chịu rời…
Và đó chính là ngày cô mất đi mẹ, mất đi một bầu trời bình yên, mất đi vòng tay ôm, mất đi cái quyền nũng nịu của một đứa trẻ…
Trái đất cứ xoay mãi như vậy, mà có thấy mẹ đâu
Những đêm buốt canh thâu, ấn sâu trong lồng ngực
Trái tim còn rạo rực hay chết tự bao giờ?
© Đào Diện – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.








