Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại (CXAN 259)
2015-07-17 15:45
Tác giả:
Đoàn Hòa
Giọng đọc:
Hằng Nga
Một buổi chiều mùa hè lang thang trên triền đê xanh mướt cỏ, nhìn lũ trẻ con tranh nhau cầm dây diều rồi cãi nhau chí chéo. Tôi bất chợt nhớ, mình cũng có một tuổi thơ như thế. Những ngày theo đám bạn đi thả diều sau đồng, rồi ngồi chăm chú nhìn bác Tương gắn chiếc sáo vào con diều đỏ. Bất chợt thấy lòng háo hức như những ngày tuổi thơ xưa cũ.
Những khoảnh khắc ấy, đôi lần chợt nhớ nhưng rồi lại vội quên. Rồi lại tiếc nuối, rồi lại tự vấn vương những tháng ngày tuổi thơ còn dang dở.
Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy thủa ấu thơ sao tràn đầy sắc màu rực rỡ thế. Cánh đồng xanh trải dài mải miết, mà phóng tầm mắt ra thật xa vẫn thấy được màu xanh kỳ diệu ấy. Những con chuồn chuồn xinh xắn được cột lại, thả cho bay bay trong gió chiều. Hay đôi khi lại tập bơi cho chuồn chuồn cắn rốn. Cũng chẳng biết tôi đã phải chịu đau bao nhiêu lần mà vẫn chưa bơi nổi một mình. Những trưa hè nắng gay gắt, vẫn chạy vội theo lũ bạn đi bắt ve sầu về nướng đỗ. Tôi đã từng tưởng chừng như đó là món ăn ngon nhất mà tôi từng được thưởng thức. Để rồi khi lớn lên, cái thế giới ấy chỉ còn là một miền hoài niệm, mà dù người ta có gắng tìm kiếm, có ngắm nhìn qua một góc kính nào thì cũng không thể nào quay lại được những tháng ngày ấy.
Khi người ta đủ lớn, người ta bỗng thấy lúc bé sao đời lại đơn giản và đẹp đến lạ lùng. Hằng ngày vòi mẹ vài ba nghìn rồi chạy vội qua cô bán kem, với với tà áo cô mà vội vàng cầm lấy chiếc kem trắng tinh mát lạnh. Mút dè dặt chiếc kem quý báu ấy trong tay. Như sợ mất đi cái niềm vui nhỏ nhoi ấy. Thế mà giờ đây, ngồi trong quán kem, ăn những cây kem ngọt lịm cũng chẳng còn được hào hứng như xưa.

Hình như cuộc sống càng dư dả càng khiến mọi thứ trở dần mất giá trị. Vài ba nghìn ngày xưa mẹ cho đã vội nắm chặt như sợ ai giành mất. Rồi âm thầm đút vào lợn con, để dành mua quần áo tết. Thế mà giờ đây, mua một bộ quần áo lại trở nên đơn giản đến thế ư?
Khi người ta đủ lớn, bỗng thấy mọi thứ thật xa xôi. Không còn những ngày lẽo nhẽo theo mẹ đi chợ rồi òa khóc khi không được mua cho món bánh xèo ưa thích. Rồi cũng chẳng có những ngày giả vờ ốm để không phải đi học.
Khi người ta đủ lớn, cái tôi cũng lớn lên theo. Cái giới hạn trong mình bắt đầu có những bước lung lay. Không còn gì quá tha thiết, quá say mê như cái thời rong ruổi chạy theo một cánh chuồn chuồn. Để rồi buông bỏ những ước mơ chưa kịp nảy chồi, những đam mê chưa kịp thành hiện thực, những yêu thương chưa kịp gửi trao. Và rồi đôi khi, buông bỏ đi một cách vội vã những kỉ niệm của ngày xưa cũ.
Khi người ta đủ lớn, sẽ chẳng còn những cuộc cãi cọ đúng sai, đen trắng. Những âu lo, những mệt nhọc cứ xen dần vào những ngày dài mỏi mệt. Rồi thấy lòng mình đầy u uẩn, đầy chơi vơi. Vẳng xa đâu đó những tiếng cười mà một thời ta thương nhớ. Bỏ quên những nhọc nhằn những mưu toan, người ta kiếm tìm về nơi hạnh phúc cũ ấy, nơi có những tiếng cười vô tư, những gương mặt hiền hòa, những tình thân thương mến.

Khi người ta đủ lớn, sẽ có những ngày ước mơ được trở lại tuổi thơ. Mong muốn được trở về với những ngày chơi trò cô dâu chú rể, rồi lại vụng trộm nhìm đứa con gái răng sún đang cầm bó hao dại mà cười toe. Khi ấy, hẳn là người ta đã thầm mơ được thơm vào má nàng một cái, được như chú rể thật, được cùng nàng mãi mãi hạnh phúc như thế. Bất chợt mỉm cười, nhưng vội vàng tỉnh dậy bởi gương mặt với hàm răng sún ấy tan vội vào hư không.
Khi người ta đủ lớn, sẽ có những buổi đi cà phê mà suy ngẫm. Một mình, với ly cà phê đắng ngắt nguội lạnh từ bao giờ. Nhưng lòng ai kia không hề nguội lạnh. Sẽ chẳng còn những ngày hè cùng cả nhà ngồi ngoài hiên, bà móm mém nhai trầu rồi kể những chuyện tình từ muôn thuở của bà. Rồi ông lại cười tủm tỉm khi bà nhắc chuyện ông hẹn bà nơi góc đường. Mẹ thì ngồi phe phẩy cái quạt cho đỡ ruồi đỡ muỗi. Còn ba nhấp ngụm chè xanh đặc sánh chát nơi đầu lưỡi.
Những ngày hôm qua đã xa xôi quá chăng? Như một con chim đã trưởng thành, đã có thể sải rộng cánh bay đi tự tìm cho mình một bầu trời rộng lớn khác. Rồi cũng có những tháng ngày mệt mỏi hơn bạn tưởng. Ai rồi cũng có thể nói với bạn rằng hãy cứ vui lên vì hạnh phúc vẫn ở quanh ta, hãy cứ đón nhận nó như một diễm phúc của cuộc sống này. Nhưng sẽ chẳng ai có thể đưa cho ta một ngày bình yên như những ngày của tuổi thơ ấy. Vì thế, vẫn ước ao, vẫn mong chờ, một ngày ta đủ lớn để mong mình được bé lại – như những ngày hôm qua.
© Hòa Khỉ - blogradio.vn
- Giọng đọc và techmix: Hằng Nga
- Bài hát: Cô gái đến từ hôm qua (Hòa Mi)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887
Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886
Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)
Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)
Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)
“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)
Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)
Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)
Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)
Thanh xuân – Khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, nhưng thực tế lại trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng ta những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy những niềm đau và tiếc nuối về những thứ đã mất đi và không bao giờ trở lại.