Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tiếng gọi từ ký ức

2018-01-14 01:17

Tác giả: Giọng đọc: Lan Phương

Xa quê, xa nhà, xa con đê làng, xa giếng đình cũ. Thế nhưng có lẽ sẽ chẳng ai quên đi được nguồn cội, quên đi được cái hồn quê vẫn lẩn khuất đâu đó trong tâm hồn, để mỗi lần bất chợt nghe thấy một điệu thân quen thì những ký ức ấy lại bỗng nhiên ùa về.

***

6h30 sáng, chuẩn bị đi làm bỗng nghe tiếng gà gáy đâu đây.

Sửng sốt...

Trong cái thành phố đông dân, tấc đất tấc vàng này, kiếm đâu ra tiếng gà gáy nhỉ? Đã lâu rồi không được nghe tiếng gà gáy sáng. Hôm nay bất chợt nghe, bất chợt nhớ: nhớ nhà, nhớ quê. Bất chợt thèm cái không khí có tên gọi "thân thuộc".

Kỷ niệm ùa về vỡ òa. Ngày trước, khi còn là học sinh tiểu học, mẹ tập cho thói quen nghe tiếng gà gáy là dậy. Mãi rồi thành quen. Không cần mẹ gọi, không cần đồng hồ báo thức vẫn dậy đúng giờ.

Cái chất nhà quê trong mỗi con người đất Việt đều ít nhiều gắn với âm thanh của tiếng gà gáy. Cái âm thanh thân thuộc, da diết ấy nằm sâu trong tiềm thức từ những ngày thơ bé. Đến khi trưởng thành đi qua nhiều vùng đất, bất chợt tiếng gà vang lên từ một góc xa xôi nào đó cũng đủ khiến ta thổn thức nhớ nhung cái hồn quê cũ.

Vào đại học, xa quê, xa cánh đồng thơm mùi lúa mới, xa con đê làng với những đàn trâu đang tung tăng gặm cỏ, xa những cánh diều no gió... Thỉnh thoảng cũng thấy nhớ, nhưng cuộc sống ồn ào nơi phố thị níu chân, chẳng còn thời gian mà "hoài cổ".

Tiếng gọi từ ký ức, blog radio

Người ta quen dần với những âm thanh tân tiến khác. Người ta thậm chí có thể chế tạo ra dụng cụ báo thức phát ra âm thanh như tiếng gà gáy. Nhưng vô cảm và lãnh đạm. Những tiếng gà gáy cứ thưa dần thưa dần rồi như biến vào cổ tích. Những đứa trẻ lớn lên ở thành phố xa lạ với âm thanh ấy.

Chỉ tới khi vô tình lạc vào phố phường những chú gà quê được đem bán mà buồn tình gáy chơi, thì người ta mới lại thấy xốn xang trong dạ. Những mảnh hồn hoài cổ dâng lên cảm giác vời vợi nhớ thôn quê.

Có lẽ trong nỗi lòng mỗi con người ta đều tiềm tàng âm hưởng của tiếng gà gáy, đều hàm chứa một chút nhà quê như Hoài Thanh từng nói chăng? Những thời khắc chạy đua với thời gian trong xã hội hiện đại này khiến chúng ta xa dần cái chất nhà quê ấy. Được nghe lại tiếng gà gáy xao xác thì ngay lập tức trong lòng mình nghe như có tiếng ngân của một dây đàn đứt, và cái hồn quê cũ lại trở về.

Vẫn biết mỗi ngày mỗi thay đổi, sự biến chuyển từ làng ra phố là chuyện đương nhiên và cần thiết. Thế nhưng, lòng người vẫn không nguôi nhớ tiếc cái âm thanh đặc biệt vừa mạnh mẽ vừa da diết vang lên như nhắc nhở người ta về những thời khắc đặc biệt trong ngày. Tiếng gà gáy vọng trong ký ức thôi thúc mãnh liệt người ta tìm về những miền quê mơ mộng, nơi có những khuôn mặt chất phác, hồn nhiên như bao đời nay vẫn thế.

Lâu rồi, không về nhà, nhớ nội, nhớ bóng dáng người cha thân thương, nhớ bữa cơm gia đình ấm cúng. Thèm được ăn những món ăn quê, thèm được hít thở cái không khí không nhuốm màu bụi bặm.

Tết này không biết có về?

Ngẩn người, lại thấy nhớ mông lung...

Chợt tiếng gà im bặt. Ánh bình minh đã rạng ngời,lại trở về với thực tại, với cuộc sống tất bật, ngoài kia tiếng xe cộ đang ầm ào...

© Bùi Phương Dung – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình

Cô chẳng phân biệt được đó là cảm giác yên bình trong tĩnh lặng, hay là sự trống rỗng đến hoang hoải khi nhớ về những mảnh ký ức rời rạt chẳng thể nào chắp vá.

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

back to top