Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thích ứng với cô đơn

2025-03-21 20:55

Tác giả: Aicii


blogradio.vn - Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

***

Đôi khi, cô đơn là cách để ta tìm thấy chính mình

Mình vô tình thấy được câu nói ấy trên Thread thôi, nhưng vì nó hay quá, nên mình lại viết ra để trải lòng một tí.

Xin chào mọi người, lại là mình, Aicii cùng những câu chuyện về thế giới xung quanh. Hôm nay mình lại viết về mình, và về nỗi cô đơn.

Thông báo cho các bạn đọc một tin thú vị, mình đậu phỏng vấn rồi, mình đang trong giai đoạn thử việc, với vai trò là một "banker", một vị trí mà mới 1 năm về trước thôi mình cũng chưa từng nghĩ mình sẽ ngồi vào hay gắng bó lâu dài. Cảm giác cũng thú vị lắm, vì có vẻ như những nỗ lực của mình đã được đền đáp một cách xứng đáng.

Những người bạn xung quanh của mình cũng đã đến giai đoạn đi tìm việc làm. Có người thành công, có người thất bại. Thế giới xung quanh mình loay hoay đi và rối loạn trước thềm năm mới sắp đến.

Mình thì không có quá nhiều bạn đâu, bạn xã giao thì nhiều, nhưng để đến mức tri kỉ thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. 2 trong số họ đã bỏ về quê, sinh sống và làm việc. Ngay cái khoảnh khắc họ nói với tôi họ sẽ về quê trải nghiệm, tôi đã biết rõ họ sẽ chẳng thể quay lại mảnh đất Sài Gòn đất chật người đông này thêm được nữa. Tôi cũng vốn chẳng ngờ được lần gặp mặt trước lại là lần cà phê cuối cùng 3 đứa ngồi cùng nhau để ôn lại những câu chuyện xưa cũ. Vì chính việc ngồi cạnh nhau đó cũng đã bị cũ đi mất rồi.

Có những người bạn tôi rất thân, đứa ở Bình Chánh đứa ở Thủ Đức, ấy thế mà bằng phép thần kì nào đó mà chúng tôi lại hội ngộ nhau mỗi tuần chỉ để uống cà phê ngẫm sự đời trên con đường Hoàng Diệu 2. Vậy mà một khi đi làm, đã nửa năm rồi chẳng gặp nhau nữa. Những chuyện ngày xưa kể nhau nghe hằng tuần đã trở thành những thước phim tồn đọng, và chính chủ cũng đang dần quên đi những nỗi đau chứa đựng bên trong đó mất rồi.

Tôi cũng chẳng có bạn Đại học. Đừng hiểu nhầm nhé, tính tình và nhân phẩm tôi không có vấn đề gì đâu. Chỉ là tôi quá phóng khoáng và tự do, nên việc nuông chiều cảm xúc người khác trong một mối quan hệ dẫu là bạn bè cũng khiến tôi mỏi mệt. Và tôi luôn là người chủ động tách rời khỏi các nhóm bạn ngay khi tôi không nhận được sự tôn trọng, mà sự tôn trọng ở đây chỉ đơn giản là lắng nghe tôi nói như cái cách tôi lắng nghe tiếng lòng của họ vậy. Tưởng dễ, nhưng lại khó đến kì cục.

Và rồi một ngày đẹp trời cuối năm 2024, phòng tôi mất điện, bạn cùng phòng tôi thì đi ăn tất niên cùng công ty. Nó bảo tôi tìm một ai đó mà rủ đi cà phê đi, tôi khựng lại một khoảng thời gian khá lâu. Vì, tôi chợt nhận ra, tôi chẳng có ai để rủ cả. Không một ai đủ thời gian hay có thể hiện diện để đi cùng tôi hết.

Nếu bạn hỏi tôi có cô đơn không, thì câu trả lời chắc chắn là có. Đã từng cô đơn, đã từng hoài nghi chính mình. Vì khi đó tôi còn quá trẻ để tìm thấy được chính mình, cũng còn quá non dại để nhận ra được giá trị nhân sinh quan của chính mình. Suốt những năm tháng đầu 20 tôi đã sống trong sự tăm tối mà chính tôi cũng không tìm ra được lối thoát.

Để rồi năm 24 tuổi, tôi tìm thấy được chính tôi, Aicii. Nói hoa mỹ thế thôi, chứ tôi học được cách tận hưởng sự "một mình". Một mình đi ăn, một mình đi uống nước, một mình đi làm và một mình đi về nhà. Mỗi khi vậy, tôi lại nghĩ nhiều lắm. Tôi nghĩ về nhân sinh quan, nghĩ về những gì mình đã đi qua, đã làn được và sẽ làm trong tương lai. Tôi còn tập thói quen đọc sách nữa, và tôi cảm thấy những trang sách đã gieo vào lòng tôi những hạt giống màu xanh mới.

Mỗi người có mỗi số phận riêng, mỗi sức chịu đựng và mỗi tính cách khác nhau. Thượng đế không tạo ra con người bằng việc copy paste, nên việc gì chúng ta phải cố gắng chạy theo sự đổi thay của người khác hay cái tiêu chuẩn kì lạ của chính họ. Chúng ta là cá thể độc lập và chính tính cách tạo nên sự thú vị cho chính mình.

Tôi nhìn dòng người tấp nập khi đang nghiền ngẫm ly cà phê sữa. À thì hóa ra cuộc sống cũng đẹp phếch nhỉ, nếu không thể là nhân vật chính, hãy là 1 tác giả, đứng ngắm nhìn thế giới chuyển động và tận hưởng điều đó, đúc kết kinh nghiệm sống cho chính mình. Thật thú vị nhỉ.

Như vậy, nhờ việc cô đơn, tôi tìm thấy chính mình, một cách độc lập và tự do. Hãy thử đi, nó vui hơn bạn nghĩ. Chúc cho các bạn đọc có thể tận hưởng hơn sự nhộn nhịp của thế giới này, chúc cho bạn dẫu có cô đơn cũng là cô đơn một cách hạnh phúc. Bạn chỉ hoàn hảo khi bạn là chính bạn. Tôi đã làm được, chúc bạn thành công.

© Aicii - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Người Nào Yêu Trước, Người Đó Thua Cuộc Radio Tâm Sự

Aicii

Hãy yêu bản thân trước khi đòi hỏi thế giới yêu lấy mình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên

Lỡ duyên

Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai

Tình khó phai

Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình

Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

Khi mặt trời mỉm cười

Khi mặt trời mỉm cười

Tôi thấy yêu làm sao mặt trời lúc đó, tôi thấy yêu làm sao những buổi sớm mai thật lắng đọng thật nhiều cảm xúc và những nguồn huyết mạch của cuộc sống cứ cuộn trào mãi trong tôi.

Người ơi

Người ơi

Em thích gọi anh là người ơi, chỉ là một tiếng gọi thật ngắn thật nhanh mà chứa đựng trong đó biết bao ân tình biết bao da diết của những tháng năm mình được quen nhau, mình được yêu nhau thật trọn vẹn.

Kí ức muốn lãng quên

Kí ức muốn lãng quên

Kí ức về cậu có lẽ là kí ức đời này tớ muốn quên nhất, cậu cũng có lẽ là người tớ muốn quên nhất...

Xem cuộc đối thoại chua chát của 2 mẹ con trong Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt, tôi thề sẽ không bao giờ nói

Xem cuộc đối thoại chua chát của 2 mẹ con trong Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt, tôi thề sẽ không bao giờ nói "Mẹ sống vì con"

Đứa trẻ lớn lên trong “sự hy sinh của mẹ” sẽ không học được cách hỏi mình: “Mình muốn gì?”, mà chỉ biết hỏi: “Mình nên làm gì để cha mẹ vui?”

back to top