Ở phố thị hay về với quê hương
2024-11-12 16:10
Tác giả:
blogradio.vn - Và một ngày tôi ngồi suy nghĩ lại thật nghiêm túc, khi ấy 22 tuổi tôi còn quá trẻ, không lẽ mình lại chọn cuộc sống an toàn và kinh tế gia đinh thì sao? Tôi quyết định cho mình một cơ hội để thử sức.
***
Năm 18 tuổi, ở cái tuổi mơ mộng và nhiều hoài bão, khi còn được bao bọc bởi vòng tay yêu thương của gia đình. Khi ấy, tôi như một chú chim đã đủ lớn, muốn dang rộng đôi cánh của mình để bay ra khỏi tổ ấm nhỏ bé để khám phá những vùng trời rộng lớn ở ngoài kia. Đối với một cô bé lớn lên từ một vùng quê miền Trung như tôi, thì Sài Gòn là vùng đất hứa, nơi ấy chứa cả tương lai tươi đẹp của tôi. Ba mẹ tôi đã từng lo sợ, sợ đứa con gái bé bòng một đứa nhút nhát, mềm yếu nhất nhà ra ngoài đời vô với cuộc sống phố thị. với bao cám dỗ kia rồi con có thích nghi được không. Ngày ấy, trước cái hôm tôi đi học ba dặn đủ điều: “Con là đứa ba lo nhất, nhưng con đường là con chọn ba tin con gái mình sẽ làm được, mệt quá thì về nhà nghe con”.

Sài Gòn hoa lệ lắm bạn ạ, hào nhoáng khiến một đứa con gái như tôi phải ngợp, nhưng rồi tôi dần thích nghi với cuộc sống ở đây. Những năm tháng sinh viên tôi rong ruổi khắp các quận ở Sài Gòn làm đủ nghề để được đi học. Ở đây với cuộc sống hối hả, mà ai ai cũng phải hối hả vì cuộc sống mưu sinh, và lớp trẻ như chúng tôi nếu chỉ đứng một chỗ thì sẽ thụt lùi. Và rồi khi ra trường, năm dịch Covid tôi trở về quê, lại muốn ở đây về với cuộc sống yên bình với những bữa cơm quê đạm bạc nhưng đầy yêu thương của bố mẹ. Tôi xin làm việc văn phòng ở một công ty ở quê với mức thu nhập thấp, nhưng bù lại sáng tôi được thức dậy với tiếng kêu dậy của mẹ, sáng sớm được chạy trên cánh đồng quê hương thân thuộc, chiều làm về được đi dạo một dòng bờ biên (công ty tôi gần biển). Cảm giác thoài mái lắm ạ. Nhưng rồi một ngày, mẹ tôi sức khỏe yếu dần không đi làm được, em tôi lại bắt đầu chuẩn bị vào đại học, sức nặng cơm áo lại nặng nề với người làm chị cả như tôi. Và một ngày tôi ngồi suy nghĩ lại thật nghiêm túc, khi ấy 22 tuổi tôi còn quá trẻ, không lẽ mình lại chọn cuộc sống an toàn và kinh tế gia đinh thì sao? Tôi quyết định cho mình một cơ hội để thử sức.
Tôi nói chuyện với ba mẹ, mẹ tôi thì buồn, nhưng ba tôi lại một lần nữa ủng hộ “con lớn rồi nghĩ kỹ nha con, dù thế nào ba mẹ luôn ủng hộ con”. Tôi trở lại thành phố bắt đầu với cuộc sống vội vã, với những ngày nghẹt thở nhưng không dám gọi về nhà, vi sợ nơi ấy lại có người ngủ không được. Và vì đây là con đường tôi chọn... Hằng ngày 8 tiếng tôi phải giải quyết hàng trăm thứ việc, và sự tranh đua chốn công sở. Tôi không trách ai vì tôi hiểu ai đi xa xứ cũng vì chén cơm manh áo của mình, nhưng nhiều lúc sự hơn thua nhau làm tôi áp lực nặng nề. Đúng một điều rằng ở đây tôi có một mức thu nhập cao hơn ở quê và dễ dàng phát triển hơn, giúp tôi trưởng thành hơn và trở thành một đứa con gái mạnh mẽ.
Bây giờ, ở cái tuổi trẻ cũng chẳng chẳng còn trẻ nữa, khi bạn bè đã muốn ổn định và khi đôi chân đã bắt đầu mỏi tôi lại “thèm” một chốn yên bình gọi là nhà. Nhiều suy ghĩ trong đầu tôi lại hiện lên, đã đến lúc về chưa? Và về quê mình sẽ làm gì?
© Tác giả ẩn danh - blogradio. vn
Mời xem thêm chương trình:
Đâu Ai Muốn Chọn Đau Thương | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…






