Tạm biệt em, cô gái tháng 12 anh từng rất thương
2020-12-21 01:30
Tác giả:
Nguyễn Quang Tuyến
blogradio.vn - Sáng Biên Hòa, không khí đã se lạnh hơn, anh ngồi viết những dòng này, như lời tạm biệt cuối dành cho em. Anh mong em bình yên và hạnh phúc. Tạm biệt em, cô gái tháng 12 anh từng rất thương.
***
Osaka - Những ngày này của 2 năm trước, cảm giác vẫn vẹn nguyên, thỉnh thoảng anh vẫn âm thầm một mình xem lại những bức hình cũ dù đã được chuyển qua chế độ “chỉ mình tôi”. Anh vẫn với thói quen thức khuya, chờ đồng hồ nhảy đến 0 giờ, rồi vào Facebook, xem lại kỉ niệm ở mục “Ngày này năm xưa”, và hoài niệm, về những chuyện đã qua và về em.
Dù không còn bên nhau, nhưng chúng ta vẫn giữ trạng thái kết bạn trên Facebook, sau 6 tháng gần như im lặng, có vẻ em đã lấy lại cân bằng cho cuộc sống của mình nơi ấy.
Anh cũng lao vào công việc, 8 giờ sáng đến 21 giờ tối mới tan làm. Thỉnh thoảng chúng ta cũng bắt đầu like những dòng tâm sự, hay những bức hình về cuộc sống của nhau trên Facebook, dù không ai nói với nhau câu nào.
Anh những tưởng mọi chuyện đã dần ổn, và mình cũng đã bình yên, nhưng chiều nay, khi tròn 2 năm em nói lời chia tay, tin nhắn từ messager lại hiện lên.
“Em về Việt Nam rồi, cũng đã hoàn tất việc cách ly theo quy định, chiều nay Biên Hòa có mưa không anh?”.
Đang lái xe mà anh phải tấp lại bên đường. Cảm giác lúc đó lạ lắm, không biết vui hay buồn, bật radio chiều, nghe cho bình tĩnh lại hơn, nhưng cũng chẳng biết hồi âm lại cho em thế nào, rồi lại tiếp tục lái xe về nhà.
Biên Hòa chiều nay mưa, mưa lớn, nếu có thể đơn giản trả lời em như vậy, thì có lẽ anh đã có thể bình yên hơn.
Cô ấy thua em 2 tuổi, là người con gái năng động và độc lập, dù chưa chính thức nhận lời yêu từ cô ấy, nhưng anh vốn dĩ đã nghĩ, mình cũng nên thật sự quên em và bắt đầu một cuộc sống cho riêng mình, một cuộc sống bình yên sau 2 năm kể từ ngày ấy. Vậy mà chiều nay, ngay lúc này, Biên Hòa vẫn mưa và dòng tin nhắn em gửi vẫn trong đầu anh.
Tận 8 giờ tối anh mới có thể hồi âm tin nhắn cho em. “Chào mừng em về lại Việt Nam, Biên Hòa chiều nay có mưa”. Chỉ chưa đầy 1 phút sau em đã hồi âm lại, anh tưởng chừng như em đã chờ bên cạnh chiếc điện thoại từ lâu vậy
“Cuối tuần này anh có thời gian chứ, mình gặp nhau, quán cũ ngày xưa chắc vẫn còn anh nhỉ?”
Lại phải thêm nửa tiếng sau anh mới có thể trả lời.
“Sáng mai anh trả lời lại em được không?”.
“Dạ, vậy em chờ câu trả lời từ anh vào sáng mai”.
Tối nay, anh có hẹn cùng cô ấy, đi cà phê ở một quán mới khai trương. Cô ấy vẫn như thường này, mặc những bộ quần áo đơn giản nhất, nhưng luôn tràn đầy năng lượng và tươi vui, khác hoàn toàn với con người anh, đa sầu và đa cảm.
Mải miết trong dòng suy nghĩ mơ hồ, câu hỏi của cô ấy làm anh giật mình.
“Anh đang suy tư cô nào hả?”
“Nay anh hơi mệt, mình về sớm xíu nha em”.
Dù có vẻ thất vọng với câu trả lời của anh, nhưng cô ấy vẫn nở một nụ cười rất tươi.
Có thể chỉ là đơn giản em hẹn gặp cà phê như những người bạn lâu ngày gặp lại, cũng có thể em chỉ đơn thuần nhớ về anh khi một mình quay lại Việt Nam, nhưng với anh cuộc gặp này thì khác.
Anh sợ, anh chỉ ước nếu lòng mình đã thật sự bình yên. Nếu trong lòng đã có thể đơn thuần chỉ xem em là bạn thì mọi chuyện có lẽ đã dễ dàng hơn.
Đã là 3 giờ sáng. Anh gửi cho cô ấy email, nói rõ về những tình cảm, cảm xúc của mình như thế nào, và anh cũng kể cho cô ấy nghe về em.
Anh không biết chuyện tình cảm của anh và cô ấy có thể tiến xa thêm được bao nhiêu, nhưng với những gì cô ấy dành cho anh, anh nghĩ cô ấy có quyền được biết chuyện của anh và em.
Sáng Biên Hòa, không khí đã se lạnh hơn, anh ngồi viết những dòng này, như lời tạm biệt cuối dành cho em. Anh mong em bình yên và hạnh phúc. Tạm biệt em, cô gái tháng 12 anh từng rất thương.
© Nguyễn Quang Tuyến - blogradio.vn
Xem thêm: Đừng đợi trái tim tổn thương rồi mới an ủi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đừng lựa chọn khi ta không nguyện ý
Thế gian luôn công bằng ở chỗ, ai cũng sẽ có một cơ hội để sống, và sống như thế nào: trọn vẹn cũng được, tương đối cũng chẳng sao, sai lầm đánh mất cơ hội sẽ không ai trách. Chỉ hy vọng một điều, đừng để bản thân sống trong lựa chọn không nguyện ý muốn của chính mình.
Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 2)
Gió luồn nhẹ qua khung cửa mở hé, mang theo hương ngai ngái của lá khô, một chút nắng nhạt đầu ngày và tiếng chim ríu rít đâu đó sau vòm cây. Cơ thể anh mệt hơn, đầu hơi choáng, đôi chân không còn nhanh như trước. Nhưng lạ thay…tâm anh rất nhẹ.
Đứa trẻ đi tìm mảnh ghép còn thiếu
Cái định nghĩa gia đình thật khó nói cũng thật dễ nói, có rất nhiều định nghĩa làm nên một gia đình và quan trọng là chỉ cần chúng ta coi đó là gia đình thì đó đã là gia đình rồi.
8 khoản đầu tư khôn ngoan nhất đời người: Lợi nhuận không chỉ là tiền bạc
Bạn là người sẽ dành nhiều thời gian nhất cho chính mình và góp phần vào mọi thứ xảy ra trong cuộc đời bạn. Dưới đây là những khoản đầu tư tốt nhất cho bản thân, giúp chúng ta ngày càng hoàn thiện mình.
Yêu và lấy người yêu cũ của bạn thân
Nghĩ đến cảnh họ gặp lại, cùng nhau ôn lại chuyện cũ, tôi không khỏi lo lắng. Người ta bảo, “tình cũ không rủ cũng đến”, huống chi đó lại là tình đầu, kéo dài suốt 7 năm thanh xuân. Tôi tin anh, nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi bất an.
Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 1)
Anh ngồi thừ ra, cảm giác như vừa phát hiện một vết nứt nhỏ trên tấm kính mà mình vẫn ngỡ là nguyên vẹn. Một cảm giác khó chịu, âm ỉ, không rõ hình dạng. Anh đưa tay lên ngực. Không đau. Không mệt. Không gì cả. Nhưng chính sự bình thường tuyệt đối ấy lại khiến anh thấy lo lắng một cách vô lý.
Hạnh phúc khi được làm mẹ
Câu nói của ba vẫn còn in sâu trong đầu mẹ: "Em đã quá vất vả rồi, và cảm ơn em đã mang con đến bên anh". Điều mẹ vui mừng không phải vì con là con trai để hoàn thành tâm nguyện của bà nội mà vì mẹ đã được làm mẹ. Điều mà từ rất lâu rồi mẹ luôn mong chờ.
Em đừng tiếc
Có đến ắt có đi, có được ắt có mất, mình hãy thấy mình còn hạnh phúc và sung sướng hơn gấp vạn người, vì mình có một thân thể khỏe mạnh và lành lặn mình có một trí óc minh mẫn để tiếp tục làm việc.
Xóm vắng
Đêm đầu tiên về quê bao giờ cũng không dễ ngủ. Tôi nằm nghe tiếng dế gáy trong đêm, tiếng con chàng chạc rên rỉ bên bờ tre già và suy nghĩ về Thanh rồi thao thức mòn mỏi đến hơn nửa đêm mới thiếp đi.
Người giữ lửa
Mẹ đã sống cả đời giữa hai ngọn núi: một tình yêu không thành, và một tình nghĩa không gọi tên. Bà yêu mà không dám thừa nhận. Bà nuôi anh lớn bằng cả trái tim run rẩy vì sợ bị ghét, sợ làm sai.

















