Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa hè của Vinh

2025-05-08 18:35

Tác giả: Nguyễn Quang Tuyến


blogradio.vn - "Buổi trưa hè nóng nực, Ba các cháu hay kéo nhau ra suối tắm, nước mát lạnh như xua tan hết mọi mệt mỏi. Rồi còn chơi trò đánh trận giả, đứa nào cũng đen nhẻm vì bùn đất, nhưng vui lắm."

***

Mùa hè này, Vinh, Khánh Linh và Bảo Anh rời xa thành phố ồn ào, náo nhiệt để về quê nội chơi. Ngôi nhà nhỏ của ông nội Hai Triều nằm giữa một khu vườn điều xanh mướt, nơi mà ba đứa trẻ luôn mong nhớ mỗi khi hè về. Ông Hai Tình, người hàng xóm thân thiện, cũng có một khu vườn điều rộng lớn ngay cạnh nhà ông Hai Triều.

Shin, chú cún Shiba đen vàng đáng yêu, là người bạn đồng hành không thể thiếu của ba đứa trẻ. Shin cũng được đưa về quê lần này, và nó tỏ ra vô cùng thích thú với không gian rộng lớn và những mùi hương mới lạ ở vùng quê. Chiếc đuôi dài của Shin vẫy tít mù mỗi khi nó vui vẻ, bộ lông đen vàng óng ả lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Một buổi tối trăng sáng, ba đứa trẻ đang ngồi quây quần bên ông nội Hai Triều và ông Hai Tình, cùng nhau thưởng trà. Vinh bỗng nhớ đến những câu chuyện mà ba cậu thường kể về suối Rút.

"Ông ơi, ba cháu hay kể về suối Rút ngày xưa lắm ạ," Vinh nói, mắt sáng lên. "Ba bảo, hồi nhỏ ba thường ra suối tắm, nước trong veo, mát rượi, lại còn có nhiều tôm cá nữa."

Khánh Linh và Bảo Anh cũng gật đầu đồng tình. "Ba cháu cũng kể thế ạ," Khánh Linh nói. "Ba bảo, suối Rút là nơi ba có nhiều kỷ niệm đẹp nhất."

Ông nội Hai Triều và ông Hai Tình nhìn nhau, mỉm cười. "Đúng vậy, suối Rút ngày xưa là cả một thiên đường tuổi thơ," ông nội Hai Triều nói. "Buổi trưa hè nóng nực, Ba các cháu hay kéo nhau ra suối tắm, nước mát lạnh như xua tan hết mọi mệt mỏi. Rồi còn chơi trò đánh trận giả, đứa nào cũng đen nhẻm vì bùn đất, nhưng vui lắm."

Ông Hai Tình tiếp lời: "Nhớ có lần, khi Ba các cháu còn nhỏ, rủ nhau đi bắt cá trê ở suối. Cá trê ở suối Rút to lắm, con nào con nấy mập ú. Bắt được nhiều quá, mang về kho tiêu ăn cả tuần không hết."

Ba đứa trẻ nghe vậy liền nảy ra ý định đi soi bắt ve. "Ông ơi, bọn cháu cũng muốn thử bắt ve đất như ba cháu ngày xưa," Vinh nói, mắt sáng rực. "Rồi bọn cháu cũng muốn đi tắm suối Rút nữa."

Ông nội Hai Triều cười xòa. "Được thôi, nhưng phải cẩn thận đấy, đừng có chạy lung tung làm hỏng cây ông mấy trồng nghen. Còn suối Rút thì... bây giờ không còn được như xưa nữa rồi, nước cạn, rác nhiều, tắm không còn an toàn nữa."

Ba đứa trẻ nghe vậy thì hơi buồn, nhưng vẫn quyết định đi soi ve. Thế là, ba đứa trẻ cùng Shin chuẩn bị đèn dầu và vợt, rồi rón rén bước vào vườn điều của ông Hai Tình. Shin, với chiếc mũi thính nhạy, chạy lon ton đi trước, chiếc đuôi dài vẫy vẫy không ngừng, như đang dẫn đường cho các chủ nhân.

"Nhớ nhé, phải thật im lặng, ve đất thính lắm, động là chúng rút xuống ngay, Nội dặn vậy đó," Vinh thì thầm, tay giơ cao chiếc đèn dầu, ánh sáng vàng vọt rọi xuống nền đất ẩm ướt.

Khánh Linh, mắt dán chặt xuống đất, chậm rãi bước theo. "Chị thấy một con rồi, kìa, ngay cạnh gốc cây kia," giọng run run. "To lắm, bóng nhẫy luôn."

Bảo Anh, tay cầm chiếc vợt nhỏ, nhanh nhẹn tiến tới. "Để chị bắt cho," vừa nói, mắt không rời khỏi con ve đang từ từ bò lên từ một cái hang nhỏ. Shin, thấy chủ nhân dừng lại, cũng dừng theo, nghiêng đầu tò mò nhìn con ve.

Cả ba đứa trẻ say mê với công việc của mình. Tiếng ve kêu rả rích trong đêm, hòa cùng tiếng lá cây xào xạc, tạo nên một bản nhạc đồng quê êm đềm. Những con ve đất mập mạp, bóng nhẫy, từ từ bò lên từ những cái hang nhỏ dưới đất, lọt vào ánh đèn dầu vàng vọt, khiến ba đứa trẻ vô cùng thích thú.

Trong lúc soi ve, Shin bỗng nhiên sủa to, rồi chạy về phía một gốc cây. Ba đứa trẻ tò mò chạy theo, thì thấy một con ve đất to gấp đôi những con khác, đang từ từ bò lên. "Con này to quá," Vinh thốt lên, mắt sáng rực.

Nhưng con ve này rất nhanh nhẹn, vừa thấy ánh sáng đã định rút xuống. Khánh Linh nhanh trí lấy chiếc vợt, chặn đường rút của con ve. Bảo Anh thì dùng điện thoại, rọi thẳng ánh sáng vào con ve, khiến nó bị chói mắt. Vinh nhân cơ hội đó, nhanh tay bắt gọn con ve vào vợt.

Cả ba đứa trẻ reo lên vui sướng, Shin cũng sủa gâu gâu, vẫy đuôi mừng rỡ, bộ lông đen vàng óng lên dưới ánh trăng. "Shin giỏi quá, nhờ có Shin mà chúng ta bắt được con ve to này," Vinh xoa đầu Shin, khen ngợi.

Ông Hai Tình, nghe thấy tiếng reo hò, cũng bước ra khỏi nhà. "Có chuyện gì mà vui thế các cháu?" ông hỏi, giọng tò mò.

Ba đứa trẻ chạy tới, khoe con ve to mà chúng vừa bắt được. Ông Hai Tình cũng ngạc nhiên, khen ngợi sự thông minh và nhanh nhẹn của ba đứa cháu, đặc biệt là Shin. "Con chó này lanh lợi thật, đúng là giống Shiba có khác," ông cười nói.

Đêm càng về khuya, ánh trăng càng sáng tỏ. Vinh, Khánh Linh và Bảo Anh tạm biệt ông Hai Tình, cùng Shin trở về nhà ông nội Hai Triều, tay cầm đầy ve đất, trong lòng tràn ngập niềm vui và sự tự hào. Shin, với bộ lông đen vàng lấp lánh và chiếc đuôi dài vẫy vẫy, chạy lon ton bên cạnh, thỉnh thoảng lại sủa gâu gâu nho nhỏ, như đang kể lại chiến tích của mình. Trước khi đi ngủ, ba đứa trẻ vẫn không quên nhắc nhở nhau về kế hoạch khôi phục suối Rút. Khánh Linh ôm Vinh vào lòng, thì thầm: "Đừng buồn, chị tin chúng ta sẽ làm được." Bảo Anh cũng gật đầu đồng tình, nắm chặt tay hai em. Cả ba cùng nhau chìm vào giấc ngủ, mơ về một dòng suối Rút xanh mát và đầy ắp tiếng cười, y như những câu chuyện mà ba của chúng đã từng kể.

© Nguyễn Quang Tuyến - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Anh Của Năm Tháng Ấy, Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh | Radio Tình Yêu

Nguyễn Quang Tuyến

Rồi những cơn mưa xưa đôi lần lại quay về trong giấc ngủ chập chờn, của những ngày đã xa..

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top