Má ơi, con mong má luôn khoẻ
2023-05-21 01:25
Tác giả:
Nguyễn Quang Tuyến
blogradio.vn - Thời gian cứ vậy, đôi khi công việc bộn bề, đôi lần ghé Đà Lạt , mà mới nhận ra má đã 65 tuổi, mái tóc bạc nhiều cùng những nếp nhăn năm tháng, Đà Lạt là một phần thanh xuân của má và tôi cũng vậy. Má ơi, con mong má luôn khoẻ. Chờ đón mùa hoa dã quỳ tặng má.
***
Đang say sưa với bàn việc cùng đối tác, tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên, Chiều nay do vội chuẩn bị tài liệu rồi đến phòng họp mà tôi quên để chế độ im lặng khi vào họp, đầu dây bên kia là giọng bé Thuận, em gái út.
- Thứ 7 tuần này sinh nhật má, anh Tuyến có sắp xếp công việc về được không ạ?
Tôi trả lời vội vã “Anh báo sau nhé bé” - cách mà tôi hay gọi em gái như vậy.
Xong cuộc họp, tôi ra vội sân bay. Ra khỏi sân bay, tôi gọi cho má.
- Con mới ở Đà Lạt về.
Má bảo “Đà Lạt có gì mới không con, vẫn đẹp chứ”.
Tôi ít khi nói với má về những chuyến công tác của mình, má hay lo nên tôi chỉ thường thông báo khi về.
Khi còn nhỏ, tôi nghe má kể nhiều về Đà Lạt, về những người bạn và tuổi xuân của má, những cảm xúc ấy như thẫm vào tôi và lại ẩn hiện mỗi khi có dịp ghé Đà Lạt..
Đà Lạt mỗi lần ghé là một cảm xúc rất riêng, từ sân bay Liên Khương, lên taxi không bao giờ tôi về thẳng khách sạn, mà thường ghé qua cafe Tùng, nơi đây cho tôi cảm giác gì đó rất lạ dù đã không ít lần ghé qua.
Tôi chỉ thuộc vài ngõ ngách của Đà Lạt, mỗi lần ghé tôi chọn cho mình 1 nơi để đến, những nơi khác dành cho những dịp sau, để cảm nhận, để cho mình một lý do nào đó ghé lại Đà Lạt.
Đà Lạt chiều mùa này hay mưa, những hạt mưa lất phất, khi cơn mưa chiều Đà Lạt bất chợt ập đến, không vội vã, không tránh mưa, mà cứ thản nhiên bước, bình yên lạ.
Rồi cứ mỗi lần có ai nhắc đến Đà Lạt, lòng bất chợt mềm lại, nghe xốn xang mà chẳng hiểu vì điều gì. Bạn bảo “Đà Lạt mưa buồn lắm”.
Đà Lạt mưa chiều buồn thật , nhưng nó như một nỗi buồn thật đẹp, thật bình yên. Buồn chỉ là buồn mà không vì lý do gì cả, đơn giản chỉ cảnh vật đẹp quá khiến ta buồn chăng?
Tôi thường dạo bộ quanh hồ, rồi tự lẩm nhẩm đọc mấy câu thơ vô tình thuộc ở một khoảnh khắc nào đó.
"Tôi người viễn khách
Hay lang thang thành phố ngàn thông
Chỉ biết Đà Lạt qua vài ngõ ngách
Chiều cô đơn đón gió lạnh đến se lòng
Đà Lạt chỉ vậy thôi mà đôi khi nhớ nhiều”.
Thời gian cứ vậy, đôi khi công việc bộn bề, đôi lần ghé Đà Lạt , mà mới nhận ra má đã 65 tuổi, mái tóc bạc nhiều cùng những nếp nhăn năm tháng, Đà Lạt là một phần thanh xuân của má và tôi cũng vậy. Má ơi, con mong má luôn khoẻ. Chờ đón mùa hoa dã quỳ tặng má.
© Nguyễn Quang Tuyến - blogradio.vn
Xem thêm: Mùa Hạ Năm Nay Vẫn Thơm Mùi Nắng Cũ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong
Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.
Kí ức tuổi thơ
Những tiếng khóc òa chạy về nhà thay đồ thật nhanh rồi dặt dẹo nằm sấp lên bộ ngựa hay bộ vạt để chờ hỏi tội. Trẻ quê chúng tôi ai không lớn lên như vậy xem như mất đi một miền ký ức thú vị.
Hoà bình đẹp lắm
Hoà bình hôm nay mới đẹp làm sao Nắng rực rỡ vàng tươi trên ruộng lúa Tiếng trẻ thơ ê a vui ca múa Làng quê ta rộn rã bước vào mùa.
















