Má ơi, con mong má luôn khoẻ
2023-05-21 01:25
Tác giả:
Nguyễn Quang Tuyến
blogradio.vn - Thời gian cứ vậy, đôi khi công việc bộn bề, đôi lần ghé Đà Lạt , mà mới nhận ra má đã 65 tuổi, mái tóc bạc nhiều cùng những nếp nhăn năm tháng, Đà Lạt là một phần thanh xuân của má và tôi cũng vậy. Má ơi, con mong má luôn khoẻ. Chờ đón mùa hoa dã quỳ tặng má.
***
Đang say sưa với bàn việc cùng đối tác, tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên, Chiều nay do vội chuẩn bị tài liệu rồi đến phòng họp mà tôi quên để chế độ im lặng khi vào họp, đầu dây bên kia là giọng bé Thuận, em gái út.
- Thứ 7 tuần này sinh nhật má, anh Tuyến có sắp xếp công việc về được không ạ?
Tôi trả lời vội vã “Anh báo sau nhé bé” - cách mà tôi hay gọi em gái như vậy.
Xong cuộc họp, tôi ra vội sân bay. Ra khỏi sân bay, tôi gọi cho má.
- Con mới ở Đà Lạt về.
Má bảo “Đà Lạt có gì mới không con, vẫn đẹp chứ”.
Tôi ít khi nói với má về những chuyến công tác của mình, má hay lo nên tôi chỉ thường thông báo khi về.
Khi còn nhỏ, tôi nghe má kể nhiều về Đà Lạt, về những người bạn và tuổi xuân của má, những cảm xúc ấy như thẫm vào tôi và lại ẩn hiện mỗi khi có dịp ghé Đà Lạt..
Đà Lạt mỗi lần ghé là một cảm xúc rất riêng, từ sân bay Liên Khương, lên taxi không bao giờ tôi về thẳng khách sạn, mà thường ghé qua cafe Tùng, nơi đây cho tôi cảm giác gì đó rất lạ dù đã không ít lần ghé qua.
Tôi chỉ thuộc vài ngõ ngách của Đà Lạt, mỗi lần ghé tôi chọn cho mình 1 nơi để đến, những nơi khác dành cho những dịp sau, để cảm nhận, để cho mình một lý do nào đó ghé lại Đà Lạt.
Đà Lạt chiều mùa này hay mưa, những hạt mưa lất phất, khi cơn mưa chiều Đà Lạt bất chợt ập đến, không vội vã, không tránh mưa, mà cứ thản nhiên bước, bình yên lạ.
Rồi cứ mỗi lần có ai nhắc đến Đà Lạt, lòng bất chợt mềm lại, nghe xốn xang mà chẳng hiểu vì điều gì. Bạn bảo “Đà Lạt mưa buồn lắm”.
Đà Lạt mưa chiều buồn thật , nhưng nó như một nỗi buồn thật đẹp, thật bình yên. Buồn chỉ là buồn mà không vì lý do gì cả, đơn giản chỉ cảnh vật đẹp quá khiến ta buồn chăng?
Tôi thường dạo bộ quanh hồ, rồi tự lẩm nhẩm đọc mấy câu thơ vô tình thuộc ở một khoảnh khắc nào đó.
"Tôi người viễn khách
Hay lang thang thành phố ngàn thông
Chỉ biết Đà Lạt qua vài ngõ ngách
Chiều cô đơn đón gió lạnh đến se lòng
Đà Lạt chỉ vậy thôi mà đôi khi nhớ nhiều”.
Thời gian cứ vậy, đôi khi công việc bộn bề, đôi lần ghé Đà Lạt , mà mới nhận ra má đã 65 tuổi, mái tóc bạc nhiều cùng những nếp nhăn năm tháng, Đà Lạt là một phần thanh xuân của má và tôi cũng vậy. Má ơi, con mong má luôn khoẻ. Chờ đón mùa hoa dã quỳ tặng má.
© Nguyễn Quang Tuyến - blogradio.vn
Xem thêm: Mùa Hạ Năm Nay Vẫn Thơm Mùi Nắng Cũ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu
Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi
Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài
Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà
Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?
Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường
Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu
Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

Con là người lính hôm nay
Chị cũng đã chờ anh suốt bao tháng ngày dài, từ khi còn là người con gái thanh xuân, từ khi còn là cô gái với sắc xuân phơi phới cho đến bây giờ mái tóc chị đã điểm màu tóc bạc và cả những dòng nước mắt đã âm thầm chảy mãi trên gương mặt đã bị thời gian lấy đi tuổi trẻ. Chị vẫn mòn mỏi chờ anh trong hy vọng, rồi trong vô vọng, mà chị vẫn chờ.

Tách trà hoa...
Thời gian ở bên nhau, cái khoảnh khắc tôi thích nhất chắc là mỗi cuối ngày, được ngồi cạnh anh, cầm trong tay tách trà ấm, thỏ thẻ với nhau đôi điều về cuộc sống, về công việc. Cái ban công bình yên, vừa đủ chỗ cho cả hai, nhưng... trớ trêu thay, đó chỉ là câu chuyện tình của quá khứ.